Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo
Chương 14: Chương 14
ao vây hoàn toàn.
"Đi, lên xe, quay về căn cứ! Nhanh lên!"
Chỉ mới chuyển được một nửa số lương thực, người lái xe không quên đóng cửa chiếc xe cải tiến, định sẽ tính toán sau. Ngay sau đó, hắn vội vàng trèo vào thùng xe phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, con xác sống đầu tiên đã đến được con đường, các thành viên chỉ mới lên xe gần phân nửa. Tiếng gầm rú đã áp sát bên tai, Lạc Bàn chém một nhát, ngay lập tức lao vào chiến đấu với xác sống. Tần Mạc từ phía trước quay lại, rút dao ngắn, mũi dao vung lên tạo thành những đường máu, nhanh chóng kéo Lạc Bàn ra khỏi đám xác sống đổ xô đến.
Lạc Bàn: "Lý Thiên Quang đâu?"
"Trên xe rồi, đi thôi."
Đám xác sống đã đến gần và chặn ở cửa thùng xe, ngày càng nhiều xác sống ttràn vào trong từ khe hở, tình hình trở nên hỗn loạn. Xác sống trèo lên vai các thành viên trong đội, tạo thành một cái thang xác sống.
Các thành viên trong đội tay cầm vũ khí vung lên không ngừng, lưỡi dao vừa rút ra khỏi một xác sống đã tiếp tục đâm vào một cái khác. Súng ngắng của các đội trưởng nhanh chóng bắn hết đạn, thế nhưng vẫn không ngăn kịp tốc độ tràn lên của bọn chúng, dần dần không thể cầm cự nổi.
"Mẹ nó, đừng đợi nữa! Đóng cửa, đóng cửa lại!"
Bên trong thùng xe đã có biến dị. Vài thành viên bị cắn đột ngột cong người thành một góc đáng sợ, sau khi co giật vài lần trên đất , miệng sùi bọt trắng, bật dậy tấn công đội viên xung quanh.
"Còn nhiều người chưa lên xe, đóng cửa cái rắm!"
"Không kịp nữa, không đi thì tất cả đều chết ở đây!"
"Người lái xe đâu, còn đợi để đầu thai à!"
Lái xe cũng muốn chạy lên xe, nhưng hắn không thể lên xe được.
Cửa xe bị ai đó khóa trái lại.
"Chìa khóa xe ở chỗ ai? Thằng đần nào lấy mất chìa rồi! Mẹ kiếp!!"
Không thể mở cửa, người lái xe chạy vội về phía thùng xe. Trước cửa thùng xe rộng hơn một mét loạn như nồi cám heo, người bên trong muốn ra ngoài, người bên ngoài lại muốn vào trong.
"Mau thông báo về căn cứ, yêu cầu chi viện!"
"Mẹ nó, xuống xe, cho tôi xuống xe!"
Một con xác sống đang treo trên đầu gã đầu heo, cắn xé da đầu gã. Lý Thiên Quang không kịp nạp tên, cây nỏ đã hoàn toàn vô dụng. Cậu ta đành chuyển sang cầm dao ngắn chiến đấu với đám xác sống trong thùng xe, nhưng đột nhiên bị một gã đàn ông đang nôn nóng muốn xuống xe đá văng khỏi thùng xe-
"Lý Thiên Quang!"
Lạc Bàn đã sớm để ý đến động tĩnh bên này, Tần Lạc cũng đã nhận ra chiếc xe bất thường, không vội vào thùng xe, mà bò lên nóc xe.
Lý Thiên Quang bị đám xác sống dẫm dưới chân, Hạo Tử ở trong thùng xe vội đến đỏ cả mắt, bám chặt vào cửa xe, cơ bắp trên cánh tay căng lên, siết chặt cơ bụng, tung một cú đá đẩy đám xác sống đang tụ tập trước cửa xe lùi lại vài bước. Lạc Bàn canh đúng khoảng cách, nhanh chóng kéo Lý Thiên Quang lên, không biết lấy sức lực đâu ra, nâng người lên ngang eo rồi đỡ dậy.
"Giữ chặt!"
Tần Mạc nhanh chóng đón lấy được Lý Thiên Quang, gân cổ nổi lên, bắp tay căng chặt, lập tức kéo người lên. Trong chốc lát, đám xác sống lại tràn ra chặn trước cửa. Tần Mạc nhìn xuống phía dưới lần nữa, nhưng không tìm thấy bóng dáng Lạc Bàn.
Đầu anh tê rần, định nhảy xuống tìm cậu. Nhưng còn chưa kịp thò chân ra, từ khóe mắt anh thấy một bàn tay đang khó khăn bám lên nóc cabin.
Lạc Bàn đạp một chân lên gương chiếu hậu, cố gắng bám vào phía trước.
Chiếc xe được bôi thứ gì rất trơn, Lạc Bàn không tìm được điểm tựa, nháy mắt như sắp rơi xuống.
Lạc Bàn: "Kéo tôi lên!"
Không cần cậu nói, Tần Mạc đã nhảy từ thùng xe lên cabin, nắm chặt cổ tay Lạc Bàn.
Lạc Bàn đạp văng mấy con xác sống cố kéo chân cậu, dưới sự giúp đỡ của Tần Mạc, cuối cùng cậu cũng leo lên được nóc xe.
Lúc này Lạc Bàn đã kiệt sức, nằm trên nóc xe thở hổn hển, khuôn mặt còn dính đầy máu tím máu đỏ. Tần Mạc nâng mặt cậu lên, cẩn thận ngắm nghía kiểm tra mấy lần, xác nhận không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được mấy giây đã căng thẳng trở lại.
Dưới đất đã tràn ngập tiếng khóc thét, thất thanh cầu cứu và tiếng đánh nhau vang lên liên tục. Chiếc xe tải cũng không ngừng rung lắc trong hỗn loạn, còn hai người trong đội đã mất dạng từ lâu.
"Hạo Tử và Đường Miên đâu? Cậu có thấy họ không?"
Lý Thiên Quang: "Họ đang ở trong thùng xe, không biết giờ thế nào rồi."
Lý Thiên Quang đến gần họ, dưới chân đã trở nên hỗn loạn. Thân xe thi thoảng lại rung lắc, không khó để tưởng tượng cảnh tượng bên trong thùng xe.
Những người còn sống thì cố gắng thoát khỏi biển xác sống, còn những người đã chết thì trở thành một phần của biển xác sống.
Địa ngục.
Tần Mạc tìm bộ đàm bên hông, may mà nó vẫn còn.
"Hạo Tử, Đường Miên, còn sống không? Nghe thấy thì trả lời..."
Ba người đều nắm chặt bộ đàm, đám xác sống dưới xe đã sắp chồng lên đến nóc. Lạc Bàn nhìn xuống, thấy một nhóm mười mấy thành viên đội mặc đồng phục chiến đấu màu xám giữa đám xác sống.
Trong số đó có vài gương mặt quen thuộc, có lẽ cậu đã từng chặm mặt họ trong căn cứ, nhưng giờ đây, họ đang trừng đôi mắt trắng dã, gầm rú trèo lên nóc xe.
Bộ đàm vẫn không có tín hiệu, lòng Tần Mạc như chìm xuống đáy, sợ rằng hai người kia lành ít dữ nhiều.
"Đội trưởng Tần, cẩn thận!"