Bảo Vệ Em Đến Suốt Đời
Chương 3: Bí Mật Quá Khứ
Lâm Dương ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn làm việc, ánh mắt anh dừng lại trên một tập hồ sơ dày cộp. Những tờ giấy bên trong đã ố vàng theo thời gian, nhưng câu chuyện mà chúng kể vẫn luôn hiện rõ trong tâm trí anh.
Hạ Vũ – cái tên này không hề xa lạ với anh.
Nhiều năm trước, trong một con hẻm nhỏ của thành phố, một cậu bé gầy gò, ốm yếu ngồi co ro dưới mái hiên, đôi mắt trong veo nhưng đầy cảnh giác. Khi đó, Lâm Dương chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, vừa chập chững bước vào thế giới kinh doanh đầy khắc nghiệt. Anh không nhớ vì sao hôm ấy lại dừng chân, nhưng cảnh tượng cậu bé cô độc ấy đã khắc sâu vào tâm trí anh.
"Em tên gì?" Lâm Dương khi đó đã hỏi.
"Hạ Vũ." Cậu bé trả lời, giọng nói non nớt nhưng kiên định.
Anh đã để lại cho cậu một ít tiền và một chiếc bánh mì, nghĩ rằng rồi sẽ quên đi cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy. Nhưng không ngờ, số phận lại một lần nữa đưa họ đến gần nhau.
Lâm Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ. Anh không nói cho Hạ Vũ biết rằng anh đã dõi theo cậu từ lâu. Không phải ngẫu nhiên mà anh có mặt ở trạm xe buýt vào hôm mưa đó. Không phải ngẫu nhiên mà anh quyết định mang cậu về nhà.
Lâm Dương vươn tay cầm ly rượu, xoay nhẹ nó trong lòng bàn tay. "Em có nhớ không, Hạ Vũ? Em chính là người mà tôi đã từng muốn bảo vệ từ rất lâu rồi."