Bảo Vệ Em Đến Suốt Đời
Chương 4: Bảo Vệ Em Đến Suốt Đời
Sau khi nhận Hạ Vũ về nhà, mỗi ngày của Lâm Dương đều dần trở nên có ý nghĩa hơn. Anh không còn đơn độc trong căn hộ rộng lớn mà trước đây chỉ là nơi để về sau những ngày dài làm việc. Nhưng những kỷ niệm ngày xưa về cậu bé yếu đuối ngày nào vẫn luôn ám ảnh anh.
Lâm Dương vẫn nhớ như in khoảnh khắc mình vô tình bắt gặp Hạ Vũ năm đó. Một cậu bé chừng mười tuổi, quần áo rách rưới, co ro trong một góc tối tăm của khu phố nhỏ. Khi ấy, trời cũng mưa, và cậu bé co quắp vì lạnh, hai mắt ráo hoảnh nhưng không khóc. Đó là điều khiến Lâm Dương ấn tượng nhất – sự mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc trong ánh mắt đứa trẻ ấy.
Ngày đó, anh không thể đưa cậu đi, nhưng đã để lại một ít tiền cùng ổ bánh mì, hi vọng cậu có thể sống sót. Nhưng rồi số phận đưa đẩy, nhiều năm sau, khi Lâm Dương đã thành công, anh lại gặp lại Hạ Vũ trong một hoàn cảnh không ai ngờ tới – cậu đang đứng dưới cơn mưa đêm, lạc lõng giữa thành phố xa hoa này.
Nhìn lại những tờ hồ sơ trên bàn, trong lòng Lâm Dương dâng lên một cảm giác khó tả. Liệu cậu có nhớ ra anh không? Và nếu nhớ ra, cậu có hận anh vì đã không giúp đỡ cậu sớm hơn?
Lâm Dương đưa tay vuốt nhẹ lên dòng chữ ghi tên "Hạ Vũ" trên tập hồ sơ. Một câu nói cứ quanh quẩn trong đầu anh:
"Bất kể ra sao, tôi cũng sẽ bảo vệ em… đến suốt đời."