Bảo Vệ Em Đến Suốt Đời

Chương 5: Những Ngày Bình Yên
« Trước Sau »
Những ngày tháng trôi qua trong yên bình, Hạ Vũ dần quen với cuộc sống bên cạnh Lâm Dương. Mỗi sáng, khi ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, cậu đều thức dậy với mùi cà phê thoang thoảng từ nhà bếp. "Dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi." Giọng Lâm Dương trầm thấp vang lên. Hạ Vũ ngồi xuống bàn, lặng lẽ nhìn đĩa bánh mì và trứng trước mặt. "Anh nấu sao?" "Không. Trợ lý của tôi mang đến." Lâm Dương nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên. "Nhưng nếu em muốn tôi tự nấu thì cũng không thành vấn đề." Hạ Vũ mím môi, lắc đầu. "Không cần đâu." Những ngày sống chung với Lâm Dương dường như không tệ như cậu nghĩ. Mặc dù anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, bận rộn với công việc, nhưng lại luôn quan tâm cậu theo cách riêng. Khi trời lạnh, trên ghế sofa luôn có một chiếc chăn. Khi cậu thức khuya đọc sách, trên bàn sẽ xuất hiện một ly sữa ấm. Không ồn ào, không nhiều lời, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn khó tả. Một buổi tối, khi hai người ngồi trên ban công nhìn ra thành phố về đêm, Hạ Vũ khẽ lên tiếng: "Tại sao anh lại giúp tôi?" Lâm Dương im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa. "Vì tôi muốn." Câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến trái tim Hạ Vũ khẽ rung động. Cậu không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ thưởng thức bầu không khí yên bình này. Có lẽ, đây chính là những ngày tháng bình yên hiếm hoi trong cuộc đời cậu.
« Trước Sau »