Bảo Vệ Em Đến Suốt Đời
Chương 8: Đối Đầu Căng Thẳng
Hạ Vũ cảm nhận rõ ràng sự khó chịu trong ánh mắt của Trình Khang. Dù anh ta luôn tỏ vẻ lịch thiệp, nhưng mỗi lần Lâm Dương xuất hiện, ánh mắt ấy lại ánh lên tia thách thức rõ rệt.
Trong cuộc họp buổi sáng, khi Hạ Vũ mang tài liệu đến cho Lâm Dương, Trình Khang đã cười nhạt. "Cậu nhóc này xem ra có năng lực ghê nhỉ? Một bước đã leo lên vị trí trợ lý đặc biệt rồi. Tôi mất nhiều năm mới có được vị trí hôm nay, còn cậu thì chỉ cần một cái gật đầu của tổng giám đốc."
Hạ Vũ cảm thấy khó chịu trước giọng điệu mỉa mai của Trình Khang, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: "Tôi làm việc theo trách nhiệm của mình. Anh không cần phải lo lắng."
Trình Khang nheo mắt, nhìn Hạ Vũ một lúc lâu rồi bật cười. "Vậy sao? Vậy hãy chứng minh đi. Tôi sẽ theo dõi cậu thật kỹ."
Buổi chiều hôm đó, Lâm Dương giao cho Hạ Vũ một dự án quan trọng – tài liệu hợp tác với một đối tác lớn. Cậu cẩn thận nghiên cứu và chuẩn bị báo cáo để trình bày vào hôm sau. Nhưng khi đến văn phòng vào sáng hôm sau, toàn bộ tài liệu đã biến mất khỏi máy tính của cậu.
Hạ Vũ hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có dấu vết nào. Cậu nghiến răng, lòng thầm hiểu có kẻ đã ra tay. Khi cậu ngẩng đầu lên, Trình Khang đã đứng đó từ lúc nào, khoanh tay dựa vào bàn làm việc. "Sao thế? Có chuyện gì à? Trông cậu có vẻ căng thẳng đấy."
Hạ Vũ nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Có phải anh đã làm gì đó không?"
Trình Khang nhún vai, ánh mắt đầy khiêu khích. "Cậu có bằng chứng không? Nếu không có thì đừng vu oan cho người khác. Công ty này làm việc dựa trên thực lực, không phải dựa vào việc được ưu ái."
Hạ Vũ siết chặt nắm tay, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. "Nếu đã là thực lực, vậy tôi sẽ chứng minh cho anh thấy."
Lâm Dương từ xa quan sát toàn bộ cuộc đối thoại, ánh mắt anh lạnh đi vài phần. Đêm đó, khi cả văn phòng đã yên ắng, anh gọi Trình Khang vào phòng làm việc.
"Anh nghĩ tôi không biết trò của anh sao?" Giọng Lâm Dương trầm thấp, mang theo sự uy hiếp.
Trình Khang cười nhạt, chống tay lên bàn. "Lâm Dương, cậu đang thay đổi. Cậu chưa bao giờ đặt ai vào vị trí quan trọng như vậy, ngoài tôi. Tôi không thích điều này."
Lâm Dương nhếch môi, ánh mắt sắc bén. "Vậy thì anh nên quen dần đi. Vì Hạ Vũ sẽ không bao giờ biến mất khỏi nơi này."