Ánh Trăng Trong Gió

Chương 10: Bẫy Trong Bẫy
« Trước Sau »
1. Hoàng Hậu Phản Công Sau thất bại lần trước, Hoàng hậu Phùng thị không hề nhụt chí. Bà ta hiểu rằng nếu chỉ dùng thủ đoạn nhỏ lẻ, thì không thể hạ được Thẩm Yến. Lần này, bà ta quyết định dùng đến thế lực trong triều – Thái Hậu. Buổi sáng hôm đó, trong cung Di Ninh, Thái hậu triệu tập một cuộc họp kín với các phi tần và những quan viên trung thành. "Thẩm Yến là ai mà có thể một bước lên trời? Hắn tưởng rằng có chút tài mọn là có thể ngồi ngang hàng với các đại thần sao?" Hoàng hậu cúi đầu, khéo léo đáp lời: "Thái hậu bớt giận, nhưng nếu người không ra tay, e rằng Hoàng thượng sẽ càng ngày càng tin tưởng hắn hơn." Thái hậu nhấp một ngụm trà, mắt khẽ nheo lại. "Bổn cung sẽ tự mình gặp Hoàng thượng. Nhưng trước đó, ta muốn nhìn thấy chứng cứ Thẩm Yến làm loạn triều cương." Hoàng hậu khẽ cười, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm. "Xin Thái hậu cứ yên tâm, bằng chứng... sẽ sớm có thôi." 2. Âm Mưu Định Tội Cùng lúc đó, Thẩm Yến đang bận rộn với công vụ tại Lễ Bộ. Hắn không hề hay biết, một bản sớ tố cáo đã được bí mật gửi lên triều đình. Nội dung sớ nói rằng: "Thẩm Yến nhận hối lộ, lạm quyền, tự ý thay đổi quy trình Lễ Tế mà không thông qua triều đình!" Bản tấu được gửi đi vào nửa đêm, người gửi không ai khác chính là Thượng thư Lễ Bộ – Trình Dụ. Sáng hôm sau, toàn bộ đại thần trong triều xôn xao. "Thẩm Yến làm vậy sao? Nếu là thật thì quá to gan rồi!" "Không ngờ hắn lại dám lạm quyền như vậy!" Trình Dụ đứng giữa điện, chắp tay cung kính nói với Hoàng thượng: "Bệ hạ, vi thần e rằng giữ một kẻ như Thẩm Yến trong triều đình sẽ làm lung lay kỷ cương. Xin bệ hạ sáng suốt xét xử!" Hoàng thượng nheo mắt, lặng lẽ quan sát. Sau đó, ngài thản nhiên nói một câu: "Triệu Thẩm Yến vào điện." 3. Ván Cờ Giữa Hoàng Thượng Và Thẩm Yến Thẩm Yến bước vào đại điện, không chút sợ hãi. Hắn quỳ xuống, chắp tay hành lễ. Hoàng thượng nhìn hắn, giọng điềm tĩnh: "Thẩm Yến, có người tố cáo ngươi lạm quyền. Ngươi có gì để nói không?" Thẩm Yến ngẩng đầu, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén: "Thần chỉ muốn hỏi, kẻ tố cáo thần có bằng chứng gì không?" Trình Dụ lập tức trình lên một tấu chương có ghi chép "bằng chứng". Hoàng thượng lật xem, sắc mặt không đổi. Thẩm Yến liếc nhìn, rồi khẽ cười lạnh. "Bằng chứng này, thực sự rất thú vị." Hắn bước lên, chắp tay bẩm báo: "Xin Hoàng thượng cho phép thần được kiểm tra lại văn kiện này. Nếu có gì sai sót, thần xin chịu mọi hình phạt." Hoàng thượng gật đầu. Thẩm Yến cầm bản tấu, chậm rãi đọc từng chữ. Sau một hồi, hắn mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trình Dụ: "Trình đại nhân, ngài có chắc đây là bằng chứng tố cáo ta?" Trình Dụ nhíu mày. "Đương nhiên!" Thẩm Yến giơ bản tấu lên, chỉ vào một dòng chữ nhỏ trong đó: "Ngài viết rằng ta đã thay đổi nội dung Lễ Tế vào ngày 15 tháng 3. Nhưng rất tiếc, hôm đó ta vẫn chưa tiếp nhận chức vụ ở Lễ Bộ." Cả triều đình xôn xao. Trình Dụ tái mặt. "Ngươi...!" Hoàng thượng cười khẽ, đặt bản tấu xuống. "Trình ái khanh, ngươi có lời nào để biện hộ không?" Trình Dụ run rẩy. Hắn biết mình đã rơi vào bẫy của chính mình. Hoàng thượng lạnh lùng phán: "Tội vu cáo quan viên, đáng bị giáng chức! Người đâu, tước bỏ quan hàm của Trình Dụ, đày ra biên cương!" Lời vừa dứt, thị vệ lập tức lôi Trình Dụ ra khỏi điện. Lúc này, Thẩm Yến mới cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: "Tạ Hoàng thượng thánh minh." 4. Kẻ Đứng Sau Tất Cả Sau khi rời triều, Thẩm Yến không vội về phủ mà đi thẳng đến Từ Ninh Cung – nơi ở của Thái hậu. Trước khi vào điện, hắn lặng lẽ nhìn một bông hoa mai trong sân, khẽ mỉm cười. "Thái hậu ra tay cũng quá nhanh rồi." Hắn biết, Trình Dụ chỉ là con cờ, còn người thực sự giật dây đằng sau chính là Thái hậu và Hoàng hậu. Nhưng hắn không hề sợ hãi. Ngược lại, hắn còn rất mong chờ… Một trận chiến thật sự sắp bắt đầu rồi.
« Trước Sau »