Ánh Trăng Trong Gió
Chương 11: Lưới Trời Lồng Lộng
1. Thái Hậu Triệu Kiến
Sau thất bại của Trình Dụ, Thái hậu không giấu nổi vẻ tức giận.
Tại Từ Ninh Cung, bà ngồi trên bảo tọa, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hoàng hậu Phùng thị và một số quan viên thân tín.
“Các ngươi nói xem, tại sao lại để Thẩm Yến phản kích dễ dàng như vậy?”
Một vị quan run rẩy: “Thái hậu, xin người bớt giận. Vi thần không ngờ hắn lại nhanh chóng tìm ra sơ hở như vậy.”
Hoàng hậu bình tĩnh hơn, cúi đầu nói: “Thái hậu, thất bại lần này là do Trình Dụ quá bất cẩn. Nhưng bệ hạ càng tin tưởng Thẩm Yến, thì càng khiến hắn trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
Thái hậu khẽ híp mắt, giọng lạnh lùng:
“Ý ngươi là gì?”
Hoàng hậu khẽ cười:
“Bệ hạ có thể không để tâm chuyện quan trường, nhưng nếu là chuyện tình cảm, thì chưa chắc.”
Thái hậu im lặng một lát, rồi gật đầu:
“Nói tiếp.”
2. Mật Chỉ Bí Ẩn
Ba ngày sau, một tin đồn lan truyền khắp kinh thành:
Thẩm Yến tư thông với một hoàng tử ngoại quốc, bí mật giao ước điều gì đó trong bóng tối.
Tại triều đình, một quan viên đã dâng tấu, tố cáo Thẩm Yến có dấu hiệu phản quốc.
“Tâu bệ hạ, vi thần có nhân chứng và vật chứng! Đây là bức thư mà Thẩm Yến đã gửi cho sứ thần Bắc Lương.”
Tờ giấy được dâng lên, trên đó là nét chữ rất giống của Thẩm Yến, ghi rõ:
“Nếu có thể đưa người của ta vào cung, tất cả sẽ được an bài.”
Cả triều đình chấn động.
Hoàng thượng nhận lấy bức thư, nhìn chằm chằm vào từng chữ.
“Thẩm Yến.” Ngài trầm giọng. “Ngươi có lời gì để nói không?”
Thẩm Yến nhìn bức thư, rồi khẽ cười.
Hắn chậm rãi bước lên, quỳ xuống:
“Bệ hạ, thần chỉ muốn hỏi một câu—có ai từng kiểm chứng bức thư này chưa?”
Vị quan dâng tấu hắng giọng: “Chữ viết rõ ràng là của ngươi, còn cần kiểm chứng gì nữa?”
Thẩm Yến cầm lấy thư, giơ lên cao.
“Nếu đây là chữ của thần, vậy xin hỏi, vết mực bị nhòe ở góc này là do đâu?”
Mọi người sững sờ.
Hắn tiếp tục:
“Bệ hạ hẳn biết rõ, thần luôn dùng mực Thanh Hà, loại mực này khô rất nhanh và không dễ bị nhòe. Nhưng trong bức thư này, mực bị nhòe một góc, chứng tỏ có ai đó đã cố tình làm giả.”
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào bức thư, đôi mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Người đâu, mang bức thư này đến Ty Ngự Thư kiểm tra!”
Một lúc sau, kết quả được đưa ra—
Bức thư là giả!
3. Bẫy Trong Bẫy
Sau khi vạch trần âm mưu, Thẩm Yến không rời đi ngay.
Hắn quỳ trước Hoàng thượng, giọng trầm ổn:
“Bệ hạ, thần e rằng chuyện này không chỉ đơn giản là bôi nhọ danh dự của thần. Mà là có kẻ đang muốn…chia rẽ lòng trung thành của bệ hạ.”
Hoàng thượng nhìn hắn, trầm ngâm.
Một lát sau, ngài cười lạnh:
“Trẫm cũng nghĩ vậy.”
“Người đâu!”
Thị vệ lập tức bước vào.
Hoàng thượng ra lệnh:
“Lập tức điều tra những kẻ đứng sau chuyện này. Dù là ai, cũng không được tha!”
Thẩm Yến cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn biết, đây mới chỉ là khởi đầu…
4. Một Người Bị Bỏ Rơi
Tại Từ Ninh Cung, Hoàng hậu đang đợi tin chiến thắng, nhưng thay vào đó, nàng nhận được một tin sét đánh—
Kẻ tung tin đồn bị bắt ngay trong đêm, và hắn đã khai ra người đứng sau!
Lúc này, một cung nữ vội vã chạy vào, sắc mặt hoảng loạn:
“Nương nương! Thái hậu cho gọi người gấp!”
Hoàng hậu siết chặt tay.
Nàng biết, lần này Thái hậu sẽ không tha thứ cho nàng.
Nàng vội chỉnh lại y phục, rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng khi đến trước cửa cung, một thái giám chặn lại, cúi đầu nói:
“Hoàng hậu nương nương, Thái hậu có lời nhắn—từ giờ trở đi, người không cần phải vào Từ Ninh Cung nữa.”
Hoàng hậu khựng lại.
Tay nàng siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.
Thái hậu đã quyết định vứt bỏ nàng.
5. Trận Chiến Mới
Sau khi rời cung, Thẩm Yến về phủ, nhưng hắn không hề nghỉ ngơi.
Hắn cầm một lá thư, rồi chậm rãi đốt nó trong ngọn nến.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp bọn họ rồi.”
Hắn quay lại, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.
Trận chiến thật sự… chỉ mới bắt đầu.