Ánh Trăng Trong Gió

Chương 12: Phản Kích Trong Đêm
« Trước Sau »
1. Cơn Giận Của Thái Hậu Tại Từ Ninh Cung, ánh nến leo lét phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Thái hậu. Bà ngồi trên cao, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Trước mặt bà, một cung nữ quỳ rạp dưới đất, run rẩy báo tin: “Thái hậu, Hoàng thượng đã ra lệnh điều tra, và… Hoàng hậu bị cách ly khỏi Từ Ninh Cung.” Bà nhếch môi cười lạnh, nhưng ánh mắt lại tối sầm. “Hắn vẫn còn trẻ, nhưng không hề đơn giản.” Một thái giám thân tín đứng bên cạnh dè dặt nói: “Thái hậu, có lẽ chúng ta nên tạm lui một bước?” Thái hậu đặt chén trà xuống bàn, tiếng chạm nhẹ nhưng sắc bén như một nhát dao. “Ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng từ bỏ sao?” Bà ngước mắt lên, ánh nhìn đầy toan tính. “Lập tức truyền tin cho Lễ Vương. Đã đến lúc ta thay đổi quân cờ.” 2. Kẻ Nguy Hiểm Trong Tối Lễ Vương – hoàng thúc của Hoàng thượng, là một kẻ nhẫn nhịn suốt nhiều năm. Hắn có dòng máu hoàng thất, nhưng không có quyền lực. Hắn hiểu, chỉ có một cách để vươn lên—là hạ bệ Hoàng thượng. Khi nhận được mật chỉ của Thái hậu, Lễ Vương chỉ cười nhạt: “Cuối cùng bà ta cũng chịu dùng đến ta.” Hắn đặt bức thư lên bàn, sau đó lấy một cây nến đỏ, hơ nhẹ lên góc giấy. Dưới lớp mực bị ẩn giấu, một dòng chữ từ từ hiện ra: “Đêm trăng tròn, người của ta sẽ mở cửa Nam. Lễ Vương, nếu muốn giành thiên hạ, hãy bắt đầu từ đêm đó.” Hắn nhắm mắt, thở ra một hơi dài. Đã đến lúc. 3. Đêm Định Mệnh Tại hoàng cung, Thẩm Yến đang chép lại tấu chương thì một cấm vệ vội vã chạy vào. “Thẩm đại nhân! Có chuyện lớn rồi!” Hắn ngẩng lên, ánh mắt vẫn bình thản. “Nói.” Tên cấm vệ cúi đầu, giọng đầy căng thẳng: “Người của ta phát hiện Lễ Vương đang tập hợp binh mã gần cửa Nam. Có vẻ như bọn họ đang chờ đêm trăng tròn để hành động.” Thẩm Yến đặt bút xuống, ánh mắt sắc lạnh. Hắn biết… Thái hậu đã ra tay. “Lập tức báo cho Hoàng thượng.” Tên cấm vệ gật đầu, vội vã rời đi. Thẩm Yến chậm rãi đứng lên, chỉnh lại vạt áo. Hắn biết… đây sẽ là đêm quyết định. 4. Cái Bẫy Hoàn Hảo Tại cửa Nam, binh lính của Lễ Vương âm thầm tiến vào, từng bước chuẩn bị. Hắn cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt đầy tham vọng. “Chỉ cần mở cửa cung, ta sẽ có thiên hạ trong tay.” Nhưng ngay khi bọn họ tiến gần hơn— ẦM! Một loạt lửa từ trên cao bùng lên, chiếu sáng cả một vùng trời. Từ trên tường thành, Hoàng thượng mặc giáp bạc, giọng nói vang vọng: “Lễ Vương, ngươi còn gì để nói?” Lễ Vương trợn mắt. Bị lừa rồi! Hắn chưa kịp ra lệnh rút lui, thì từ bốn phía, quân đội hoàng gia tràn ra, bao vây toàn bộ binh lính của hắn. Từ xa, Thẩm Yến đứng bên cạnh Hoàng thượng, khẽ mỉm cười. “Lưới trời lồng lộng, nhưng lần này, ta đã giăng sẵn bẫy cho các ngươi.” Lễ Vương siết chặt tay, gào lên: “Lui! Lui lại ngay!” Nhưng đã quá muộn. Trong vòng một canh giờ, toàn bộ quân phản loạn bị bắt giữ. 5. Kết Cục Của Kẻ Tạo Loạn Sáng hôm sau, Lễ Vương bị giải vào đại điện. Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, ánh mắt đầy uy nghiêm. Hắn quỳ xuống, giọng khàn đặc: “Bệ hạ, ta chỉ muốn vì giang sơn này—” “Câm miệng.” Giọng Hoàng thượng vang lên, lạnh lẽo như băng. “Ngươi phản bội trẫm, âm mưu đoạt ngôi, còn dám nói là vì giang sơn?” Hắn liếc nhìn Thẩm Yến, ánh mắt thoáng tia sát khí. “Là ngươi! Chính ngươi đã bày ra tất cả!” Thẩm Yến chỉ cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Lễ Vương, nếu ngài thật sự trung thành với hoàng thất, tại sao lại phản bội?” Lễ Vương siết chặt nắm tay. Hắn biết, mình đã thua hoàn toàn. Ba ngày sau, Lễ Vương bị xử tử. 6. Một Cái Tên Bị Lãng Quên Tại Từ Ninh Cung, Thái hậu nhận được tin Lễ Vương bị giết. Bà cười khẩy, nhưng đôi mắt lại đượm buồn. Tất cả quân cờ của bà… đã mất. Khi một cung nữ dâng trà, bà chỉ nhấp một ngụm, rồi nhẹ giọng hỏi: “Trẫm đã từng có cơ hội không?” Cung nữ không dám trả lời. Bà ngước mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Có lẽ… ta đã sai từ lâu rồi.” Ba tháng sau, Thái hậu bị phế truất, sống cô độc trong lãnh cung. 7. Một Tương Lai Mới Sau tất cả những sóng gió, hoàng cung cuối cùng cũng trở lại bình yên. Thẩm Yến đứng trên tường thành, nhìn ánh mặt trời rực rỡ phía xa. Hoàng thượng bước đến bên cạnh hắn, khẽ cười: “Ngươi đã làm rất tốt.” Hắn cúi đầu. “Bệ hạ, thần chỉ làm điều cần làm.” Hoàng thượng nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi đã bảo vệ trẫm, bảo vệ giang sơn này. Nhưng đã bao giờ… ngươi nghĩ cho chính mình chưa?” Thẩm Yến thoáng sững sờ. “Ý bệ hạ là gì?” Hoàng thượng không trả lời ngay. Ngài chỉ chậm rãi tiến đến gần, ghé sát tai hắn, thì thầm: “Trẫm sẽ không để ngươi rời xa nữa.” Thẩm Yến giật mình, trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết. “Bệ hạ…” Bầu trời trên cao xanh thẳm, nhưng trong lòng hắn lại dậy sóng. Hắn biết… từ giờ, cuộc đời hắn sẽ bước sang một trang mới.
« Trước Sau »