Ánh Trăng Trong Gió
Chương 14: Âm Mưu Kinh Thiên
1. Mũi Kiếm Trong Đêm
Cơn gió lạnh đêm khuya cuốn theo một mùi tanh nhàn nhạt.
Thẩm Yến chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh sáng lóe lên—một mũi kiếm sắc bén lao thẳng vào tim hắn.
“Cẩn thận!”
Thị vệ bên cạnh kịp thời đẩy hắn ra. Lưỡi kiếm chỉ sượt qua, nhưng vẫn để lại một vết cắt dài trên tay áo.
Thẩm Yến lập tức rút đoản kiếm bên hông, ánh mắt tối sầm lại.
Kẻ nào to gan dám ám sát ngay trong hoàng cung?
Tên thích khách bị bao vây nhưng không hề hoảng loạn. Hắn cắn chặt răng, toan tự sát nhưng đã bị Thẩm Yến kịp thời điểm huyệt chế trụ.
“Ngươi là ai sai khiến?”
Tên thích khách im lặng, nhưng ánh mắt lóe lên tia quyết tuyệt.
Chỉ trong tích tắc, hắn cắn vỡ viên thuốc độc trong miệng—chỉ kịp rên một tiếng nhỏ, rồi ngã gục.
Thẩm Yến cúi xuống, phát hiện trên cổ tay thích khách có một hình xăm hoa mai đen.
Hoa mai đen? Đây là dấu hiệu của ai?
Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua.
Mùi hương lạ xộc vào mũi.
Thẩm Yến lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Độc?!
Hắn lùi lại, cố giữ tỉnh táo.
Cùng lúc đó, bóng đêm bên ngoài khẽ lay động—một bóng người lặng lẽ rời khỏi.
2. Chủ Mưu Đứng Sau Màn
Tại Dực Phi Cung, Hoàng hậu ngồi trên ghế, đôi môi khẽ cong lên khi nhận được tin tức.
“Hắn chưa chết?”
Lệ công công cúi đầu.
“Nhưng đã trúng một ít mê dược. Thuộc hạ nghĩ rằng hắn sẽ không thể tỉnh táo trong một thời gian.”
Hoàng hậu cười nhạt.
“Vậy thì đủ rồi.”
Bà ta cầm lấy chén trà, giọng nói như phủ một lớp sương lạnh.
“Kế hoạch tiếp theo bắt đầu đi. Ta muốn ngày mai, hắn sẽ trở thành kẻ phản bội hoàng gia.”
Lệ công công hiểu ý, lập tức lui xuống.
Sau lưng bà ta, ánh nến chập chờn, phản chiếu ánh mắt đầy toan tính.
Muốn bước vào hậu cung? Đừng mơ!
3. Lời Cáo Buộc Trong Triều
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, tin tức đã lan truyền khắp cung cấm.
Thẩm Yến—cận thần tín nhiệm nhất của Hoàng thượng, đã lén lút cấu kết với thế lực phản loạn.
Không ai biết tin đồn này từ đâu xuất hiện, nhưng nó nhanh chóng lan rộng.
Một số đại thần bắt đầu xôn xao, vài người thậm chí còn quỳ trước long điện, yêu cầu Hoàng thượng tra rõ vụ việc.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, ánh mắt trầm xuống khi nhìn tấu chương chất đầy trên bàn.
“Là ai lan truyền tin tức này?”
Không ai dám trả lời.
Chỉ có một vị quan già bước ra, khẽ chắp tay:
“Bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ. Thẩm đại nhân dù trung thành, nhưng nếu thực sự có dấu hiệu phản nghịch, vi thần cho rằng nên điều tra cẩn thận.”
Hoàng thượng nhíu mày.
“Trẫm không tin hắn phản bội.”
Vị quan già thở dài.
“Bệ hạ, lòng trung của thần tử không thể chỉ dựa vào tình cảm mà quyết định.”
Câu nói này khiến không khí trong triều trở nên căng thẳng.
Một số người đồng loạt tán thành.
Hoàng thượng siết chặt ngọc tỷ trong tay, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Có kẻ muốn đẩy Thẩm Yến vào chỗ chết.
Ngài không cần đoán cũng biết kẻ nào đang đứng sau.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ… là Thẩm Yến vẫn chưa xuất hiện.
4. Khi Màn Sương Tan Biến
Trong một gian phòng u tối, Thẩm Yến từ từ mở mắt.
Đầu hắn đau như búa bổ, tứ chi vô lực.
Ta đang ở đâu?
Nhìn quanh, hắn phát hiện đây là một căn phòng xa lạ.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra.
Một nữ nhân bước vào—mặc một bộ y phục cung đình thêu hoa mai đen.
Là Hoàng hậu.
Thẩm Yến nhíu mày.
“Ngươi làm gì ta?”
Hoàng hậu mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy hiểm độc.
“Định Quốc Công, có lẽ ngài không biết, nhưng hiện giờ cả triều đình đang đòi giết ngài.”
Thẩm Yến trầm giọng:
“Ngươi làm gì?”
Hoàng hậu thản nhiên nâng chén trà, nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ tạo ra một sự thật hợp lý hơn thôi.”
Bà ta vẫy tay, một tên thái giám tiến vào, trên tay là một bức thư.
Bức thư giả mạo ghi rõ rằng Thẩm Yến đã bí mật liên lạc với phản quân.
Nếu bức thư này bị trình lên triều đình, không cần điều tra thêm, hắn chắc chắn sẽ bị xử tử.
Hoàng hậu đặt chén trà xuống, mỉm cười:
“Nhưng ta có thể cho ngài một con đường sống.”
Thẩm Yến nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi muốn gì?”
Hoàng hậu nghiêng đầu, chậm rãi nói:
“Ngươi chỉ cần ký vào tờ giấy này, thừa nhận rằng Hoàng thượng đã ép buộc ngươi, rằng ngài chỉ là một hôn quân u mê vì sắc.”
Giọng bà ta càng thêm nhẹ nhàng:
“Nếu ngươi làm vậy, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm vào bà ta, trong lòng chợt dâng lên một cơn giận dữ.
Bọn họ muốn hủy hoại danh dự của Hoàng thượng.
Bất chấp tất cả, hắn không thể phản bội người ấy.
Thẩm Yến cười lạnh.
“Hoàng hậu nương nương, bà có biết vì sao Hoàng thượng lại yêu ta không?”
Hoàng hậu nhíu mày.
Thẩm Yến từ tốn nói tiếp:
“Vì ta không phải loại người sẽ khuất phục trước quyền lực.”
Hắn giơ tay, một động tác dứt khoát—
Tạt chén trà nóng thẳng vào mặt Hoàng hậu.
Bà ta hét lên, giật lùi lại.
Cùng lúc đó, từ ngoài cửa sổ, một tiếng quát vang lên:
“Thả hắn ra!”
Thẩm Yến nhận ra giọng nói này—
Hoàng thượng!