Ánh Trăng Trong Gió
Chương 2: Chủ Tử Lạnh Lùng
Mùa thu năm ấy, hoàng cung Đại Dung bước vào những tháng ngày lạnh lẽo nhất. Lá vàng rơi đầy sân, từng cơn gió khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách của Tấn vương phủ.
Thẩm Yến vẫn chưa quen với cuộc sống trong phủ vương gia. Mỗi sáng sớm, hắn đều phải thức dậy từ canh năm, quét dọn thư phòng, chuẩn bị bút mực, chép lại văn kiện theo lệnh chủ tử. So với những kẻ hầu khác, công việc của hắn xem như nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo áp lực vô hình.
Tấn vương Triệu Vân Lâm – người đàn ông được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là kẻ có quyền lực mạnh mẽ nhất trong triều đình, nổi danh với sự lạnh lùng vô tình. Hắn không thích kẻ hầu kẻ hạ lắm lời, càng ghét nhất là những kẻ vô dụng.
"Thư đồng?"
"Không khác gì một món đồ chơi để tiêu khiển mà thôi."
Lời đám hạ nhân xì xào bên tai, Thẩm Yến không để tâm, chỉ âm thầm làm tốt phận sự của mình. Nhưng hắn biết, chỉ cần một sai lầm nhỏ, cái mạng này e rằng cũng chẳng giữ được.
"Thẩm Yến."
Buổi tối, trong thư phòng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Tấn vương cất lên. Hắn đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, trên tay là một cuốn binh thư mở sẵn.
Thẩm Yến vội đặt bút xuống, quỳ một gối hành lễ. "Có thần."
"Ngươi từng đọc qua Tôn Tử Binh Pháp?"
Thẩm Yến thoáng ngẩn người, sau đó nhẹ giọng đáp: "Hồi vương gia, thần đã từng đọc qua."
"Vậy ngươi nói xem, muốn đánh một trận chiến mà không hao binh tổn tướng, thì phải làm thế nào?"
Thẩm Yến do dự trong chốc lát, rồi cẩn thận đáp: "Muốn thắng mà không tổn hại quân sĩ, chỉ có thể dùng mưu lược."
Triệu Vân Lâm nheo mắt, nhếch môi như cười mà không cười. "Tiếp tục nói."
Thẩm Yến hít sâu một hơi, ngón tay khẽ siết vào vạt áo. "Binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Nếu hiểu rõ thực lực và điểm yếu của đối phương, lại kết hợp kế sách phù hợp, có thể khiến quân địch tự diệt mà không cần giao chiến."
Triệu Vân Lâm im lặng một lúc, đôi mắt sắc bén như thấu suốt suy nghĩ trong lòng hắn. Một lát sau, hắn cất giọng:
"Xem ra, ngươi không chỉ biết viết chữ."
Thẩm Yến cúi đầu, không dám nói thêm.
Hắn biết, trong lòng vị vương gia này, tất cả mọi người chỉ có hai loại: kẻ vô dụng và kẻ có thể lợi dụng.
Nếu không muốn chết sớm, hắn chỉ có một lựa chọn: trở thành kẻ có giá trị.
Buổi tối hôm ấy, ánh nến trong thư phòng Tấn vương phủ cháy suốt đêm.
Từ đêm nay, số phận Thẩm Yến và Triệu Vân Lâm đã bắt đầu ràng buộc chặt chẽ hơn bao giờ hết.