Ánh Trăng Trong Gió

Chương 3: Sóng Ngầm Chốn Cung Đình
« Trước Sau »
Ba ngày sau, một thánh chỉ từ hoàng cung truyền xuống, triệu Tấn vương Triệu Vân Lâm hồi cung diện thánh. Tin tức vừa lan ra, cả Tấn vương phủ đã nhốn nháo. Thẩm Yến đang sao chép tấu chương trong thư phòng thì bị gọi đến. Khi bước vào, hắn thấy Triệu Vân Lâm đứng trước giá sách, thần sắc lãnh đạm nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn thường lệ. "Ngày mai theo ta vào cung." Chỉ một câu ngắn gọn, không giải thích gì thêm. Thẩm Yến không hỏi, chỉ cúi đầu tuân lệnh. Hắn biết, một khi đã bước vào cung, sẽ không tránh khỏi vòng xoáy của những âm mưu tranh đấu. Sáng hôm sau, hoàng cung Đại Dung Đoàn người của Tấn vương phủ tiến vào cổng chính, dọc đường đi, ánh mắt của các quan lại và nội thị đều mang theo vài phần dò xét. "Ngươi đứng phía sau, không được tùy tiện lên tiếng." Triệu Vân Lâm lạnh nhạt dặn dò. Thẩm Yến gật đầu. Đại điện Kim Loan, hoàng thượng Triệu Viễn Khanh đang ngồi trên long ỷ, thần sắc uy nghiêm. Hai bên là văn võ bá quan, dưới bậc thềm còn có Tĩnh vương Triệu Kính Ngôn – người luôn đối đầu với Tấn vương trong triều chính. "Tấn vương, lần này ngươi đến chậm một ngày, có thể giải thích không?" Triệu Vân Lâm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ cúi người hành lễ. "Thần đệ mấy ngày trước bận xử lý chính sự ở Giang Bắc, hôm nay mới có thể hồi kinh." Triệu Viễn Khanh khẽ gật đầu, nhưng chưa kịp nói tiếp thì giọng nói trầm ổn của Tĩnh vương đã vang lên: "Thần nghe nói, gần đây Giang Bắc có biến động. Không biết Tấn vương có phát hiện ra điều gì khả nghi không?" Một câu hỏi tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng thực chất là một cái bẫy. Nếu Triệu Vân Lâm trả lời có, hắn sẽ phải giải thích rõ mọi chuyện, rất dễ bị đối phương nắm thóp. Nếu trả lời không, Tĩnh vương có thể lấy cớ hắn không làm tròn chức trách để công kích. Không khí trong điện căng thẳng, một số đại thần bắt đầu thì thầm to nhỏ. Thẩm Yến đứng phía sau, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Bất chợt, hắn cảm thấy một ánh mắt sắc bén rơi xuống người mình. Hắn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu xa của Hoàng hậu Phùng thị – người phụ nữ quyền lực nhất hậu cung. Hoàng hậu nhìn hắn một lát, sau đó chậm rãi thu lại ánh mắt, khóe môi thoáng hiện nụ cười khó lường. Thẩm Yến cảm thấy có điều bất thường, nhưng không dám biểu lộ ra mặt. Lúc này, Triệu Vân Lâm đã đáp lại bằng giọng điềm nhiên: "Giang Bắc quả thực có chút biến động nhỏ, nhưng thần đệ đã xử lý ổn thỏa. Nếu Tĩnh vương có hứng thú, có thể đích thân đến đó một chuyến." Lời nói vừa dứt, một số quan lại không nhịn được mà cười thầm. Ai cũng biết Tĩnh vương chỉ giỏi đấu đá trong triều, chưa từng ra chiến trường, làm sao dám đến nơi xa xôi như Giang Bắc? Sắc mặt Tĩnh vương thoáng trầm xuống, nhưng không phản bác được. Hoàng thượng khẽ cười: "Tấn vương xử lý tốt là trẫm an tâm. Chuyện này dừng ở đây đi." Triệu Vân Lâm cúi đầu. Nhưng trong lòng Thẩm Yến lại dâng lên một cảm giác bất an. Buổi tối, tại cung Hoàng hậu Trong điện thắp đèn vàng rực rỡ, Hoàng hậu Phùng thị nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Các ngươi có nhận ra, Tấn vương vừa mang theo một người mới đến không?" Một nữ quan cúi đầu đáp: "Bẩm nương nương, đó là một thư đồng trong phủ Tấn vương, nghe nói tên là Thẩm Yến." Hoàng hậu khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén: "Tấn vương trước nay không phải kẻ dễ tin người. Nhưng lần này, hắn lại dẫn theo một thư đồng vào cung." Nàng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt thoáng lạnh: "Ta muốn biết, Thẩm Yến rốt cuộc là ai."
« Trước Sau »