Ánh Trăng Trong Gió
Chương 4: Bí Mật Trong Bóng Tối
Nửa đêm, tại Tấn vương phủ
Gió đêm se lạnh thổi qua hành lang dài, mang theo hơi sương mờ ảo. Thẩm Yến đang sắp xếp lại tấu chương trong thư phòng thì bất chợt có một tờ giấy nhỏ được nhét qua khe cửa.
Hắn nhíu mày, nhìn quanh nhưng không thấy ai.
Mở ra xem, bên trên chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, viết bằng bút pháp mạnh mẽ:
"Ngươi có còn nhớ mười năm trước, đêm tuyết phủ đầy núi Nam Sơn không?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng khiến Thẩm Yến cứng đờ cả người.
Mười năm trước, Nam Sơn...
Đó là một đoạn ký ức hắn không muốn nhớ lại.
Năm ấy, gia tộc họ Thẩm bị kết tội mưu phản, toàn bộ tộc nhân đều bị xử trảm. Duy chỉ có hắn – một đứa trẻ tám tuổi – may mắn được người hầu trung thành cứu thoát, trốn vào rừng sâu.
Hắn đã lang bạt suốt nhiều năm, đổi tên đổi họ, giấu đi thân phận, trở thành một kẻ vô danh giữa dòng đời. Hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện báo thù, bởi kẻ thù của hắn chính là hoàng tộc Đại Dung – nơi có quyền lực tuyệt đối.
Nhưng bây giờ, có người đã tìm ra hắn.
Hắn siết chặt mảnh giấy trong tay, trong lòng dấy lên vô số suy nghĩ.
"Ai đang theo dõi ta?"
Sáng hôm sau, hoàng cung
Sau buổi triều nghị, Triệu Vân Lâm cùng Thẩm Yến vào hậu cung để diện kiến Hoàng hậu Phùng thị.
Khi hai người bước vào cung điện hoa lệ, một nữ quan cúi đầu bẩm báo: "Nương nương, Tấn vương đã đến."
Phía trên, Hoàng hậu Phùng thị đang thưởng trà, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống.
"Tấn vương, lâu rồi ngươi không vào cung vấn an ta."
Triệu Vân Lâm nhàn nhạt đáp: "Thần đệ ở Giang Bắc bận bịu nhiều việc, không dám quấy rầy Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu cười nhẹ, ánh mắt chợt dừng lại trên người Thẩm Yến.
"Thư đồng này là ai?"
Triệu Vân Lâm hơi nghiêng người, giọng không mặn không nhạt: "Là người của ta."
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng hàm ý lại sâu xa.
Hoàng hậu khẽ nheo mắt. Bà ta không hỏi thêm, chỉ gật đầu.
"Nếu là người của ngươi, ta đương nhiên không hỏi thêm. Nhưng dù sao, người hầu cận bên vương gia cũng cần có xuất thân rõ ràng. Ngươi không ngại, để ta điều tra một chút chứ?"
Câu nói vừa dứt, cả cung điện thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt Triệu Vân Lâm tối đi một chút, nhưng hắn vẫn mỉm cười: "Nương nương cẩn thận như vậy, đương nhiên là điều tốt."
Thẩm Yến đứng phía sau, tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.
Hoàng hậu Phùng thị rõ ràng đã nghi ngờ hắn.
Đêm hôm đó, tại thư phòng Tấn vương phủ
"Ngươi biết Hoàng hậu nghi ngờ ngươi không?"
Giọng nói trầm thấp của Triệu Vân Lâm vang lên, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Thẩm Yến.
Thẩm Yến cúi đầu, giọng bình tĩnh: "Ta biết."
Triệu Vân Lâm híp mắt. "Ngươi có bí mật gì?"
Thẩm Yến hơi ngẩng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
"Hẳn là Vương gia đã đoán được đôi chút."
Hai người lặng nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, Triệu Vân Lâm chậm rãi nói:
"Nếu ngươi là kẻ thù của ta, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ."
Thẩm Yến nhẹ nhàng đáp: "Nhưng nếu ta là đồng minh của Vương gia thì sao?"
Lời nói vừa dứt, Triệu Vân Lâm chợt bật cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Hảo, vậy thì từ nay về sau, ngươi chính là người của ta."
Từ đây, Thẩm Yến chính thức bước chân vào cuộc chiến hoàng quyền, không còn là một thư đồng vô danh nữa, mà là một nhân vật đầy bí ẩn với thân thế bị che giấu. Đồng thời, Triệu Vân Lâm cũng dần để hắn tiến vào thế giới riêng của mình, hình thành một mối quan hệ vừa hợp tác, vừa nguy hiểm giữa cả hai.