Ánh Trăng Trong Gió

Chương 6: Mưu Kế Trong Hậu Cung
« Trước Sau »
1. Âm mưu của Hoàng hậu Ba ngày sau, tin tức từ trong cung truyền ra: Hoàng hậu Phùng thị tổ chức yến tiệc tại Từ Ninh cung để chúc mừng sinh nhật Thái hậu. Bề ngoài, đây chỉ là một buổi yến tiệc bình thường. Nhưng theo tin tức mà Thẩm Yến nhận được, Hoàng hậu đã bí mật an bài một vở kịch. Hắn đứng trước bản đồ cung đình, dùng bút khoanh tròn một vị trí – Bích Lạc viện, một tiểu viện trong cung vốn đã bị bỏ hoang từ lâu. "Hành động của Hoàng hậu lần này có gì đó không đúng." Triệu Vân Lâm nhướng mày. "Ý ngươi là sao?" Thẩm Yến gõ nhẹ lên bản đồ: "Bích Lạc viện từng là nơi ở của một phi tần thất sủng. Nếu Hoàng hậu đột nhiên để mắt đến nơi này, chứng tỏ bà ta đang che giấu điều gì đó." Triệu Vân Lâm nhíu mày, nhưng ngay sau đó bật cười. "Thú vị. Vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị một món quà đáp lễ cho Hoàng hậu, phải không?" 2. Màn kịch nguy hiểm Đêm hôm đó, yến tiệc tại Từ Ninh cung diễn ra long trọng. Thẩm Yến cải trang thành một thái giám, lặng lẽ trà trộn vào trong. Hắn không tham dự vào bữa tiệc chính mà lẻn đến Bích Lạc viện, nơi hắn nghi ngờ có điều bất thường. Nhưng vừa bước vào viện, hắn lập tức nhận ra mình đã mắc bẫy. Một nhóm thị vệ ẩn nấp xung quanh lập tức xông ra, bao vây hắn. "Càn rỡ! Kẻ nào cả gan lẻn vào cấm địa của Hoàng hậu?" Một nữ nhân bước ra từ phía sau màn che – chính là Hoàng hậu Phùng thị. Bà ta nhìn Thẩm Yến từ trên cao, nụ cười chứa đầy sự khinh miệt. "Ngươi là người của Tấn vương?" Thẩm Yến im lặng, nhưng ánh mắt sắc bén không hề lộ ra sự sợ hãi. "Hoàng hậu nương nương, đêm nay người muốn diễn trò gì vậy?" Hoàng hậu bật cười lạnh. "Trò gì sao? Ta chỉ muốn cho ngươi biết, những kẻ dám chống lại ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp." Bà ta phất tay, ra lệnh: "Dẫn hắn xuống, chờ ta tra hỏi sau." Thẩm Yến bị hai tên thị vệ kéo đi. Hắn biết lần này tình thế không hề đơn giản. 3. Triệu Vân Lâm ra tay cứu người Giữa lúc nguy cấp, một giọng nói trầm thấp vang lên. "Ngươi dám động đến người của ta?" Cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào – Triệu Vân Lâm. Hắn mặc một bộ cẩm y đen, ánh mắt lạnh như băng. "Thả người." Hoàng hậu cười nhạt. "Vương gia nói gì vậy? Đây là gian tế lẻn vào hậu cung, ta phải bắt giữ hắn là điều hiển nhiên." Triệu Vân Lâm tiến đến gần hơn, ánh mắt sắc bén khiến cả đại điện như lạnh thêm mấy phần. "Hắn không phải gian tế, mà là người của ta." Hoàng hậu nheo mắt, giọng đầy thách thức. "Vương gia bảo vệ hắn như vậy, chẳng lẽ... giữa hai người có gì đó đặc biệt?" Cả đại điện chìm vào im lặng. Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lâm. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy một nụ cười đầy nguy hiểm trên môi vị Vương gia. "Phải thì sao?" Một câu nói đơn giản, nhưng đủ để khiến tất cả những người xung quanh chấn động. Hoàng hậu khẽ nhướng mày, nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Vương gia đã nói vậy, ta đương nhiên không tiện giữ người nữa." Bà ta phất tay. "Thả hắn ra đi." Triệu Vân Lâm không thèm để ý đến bà ta nữa, chỉ cúi người, nhẹ nhàng kéo Thẩm Yến đứng dậy. "Không sao chứ?" Thẩm Yến nhìn hắn, rồi khẽ cười. "Vương gia đến muộn quá rồi." Triệu Vân Lâm bật cười, siết chặt tay hắn. "Từ nay về sau, ta sẽ không để ai động đến ngươi nữa."
« Trước Sau »