Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 10: Ngủ Chung Một Phòng?
« Trước Sau »
Hạ Tịch đứng sững trước cửa phòng, nhìn cánh cửa vừa bị Lãnh Nguyệt thản nhiên đẩy vào như thể đó là chuyện bình thường nhất thế giới. Cô cắn môi, nhìn chìa khóa phòng trong tay mình, rồi lại nhìn về phía quầy lễ tân. “Có phòng nào khác không?” Cô hỏi với một tia hy vọng mong manh. Nhân viên khách sạn mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi quý khách, hôm nay toàn bộ phòng đã kín chỗ.” Hạ Tịch: “…” Không còn cách nào khác, cô đành hậm hực đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng rộng rãi, trang trí sang trọng, và quan trọng nhất là… Chỉ có một chiếc giường. Hạ Tịch há hốc miệng, quay phắt sang Lãnh Nguyệt. “Khoan đã, tôi ngủ ở đâu?” Lãnh Nguyệt bình thản cởi áo khoác, treo lên giá rồi nhàn nhã đáp: “Giường.” “Nhưng… chỉ có một cái giường!” Lãnh Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi rót một ly nước, giọng nói lười biếng nhưng đầy trêu chọc: “Vậy em muốn ngủ chung với tôi sao?” Hạ Tịch suýt nữa bị sặc nước bọt. “Ai… ai nói chứ?! Tôi có thể ngủ trên sofa!” Lãnh Nguyệt nhướng mày nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi gật đầu. “Tùy em.” --- Tối hôm đó, Hạ Tịch quấn chăn nằm trên sofa, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Phòng quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp đều đều của người phụ nữ trên giường. Hạ Tịch khẽ trở mình, nhưng sofa nhỏ và cứng khiến cô không sao thoải mái được. Cô thở dài, nhìn về phía giường. Lãnh Nguyệt nằm nghiêng, tấm chăn mềm mại bao phủ lấy thân hình thanh mảnh, gương mặt lúc ngủ trông bình yên đến lạ. Cô ấy lúc ngủ trông thật khác với khi tỉnh táo – không còn vẻ lạnh lùng sắc bén, mà chỉ còn lại một chút dịu dàng khó nhận ra. Hạ Tịch nhìn một lúc rồi vội quay mặt đi, tự nhắc nhở mình không được suy nghĩ lung tung. Nhưng đúng lúc này… “Lên đây.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối khiến Hạ Tịch giật mình. “Cái gì cơ?” “Em ngủ không được đúng không? Lên giường đi.” “Tôi… tôi không thể…” Lãnh Nguyệt khẽ thở dài, sau đó bất ngờ ngồi dậy, kéo chăn qua một bên. “Giường rộng, tôi không ăn thịt em đâu.” Hạ Tịch: “…” Cô lưỡng lự một lúc, nhưng cuối cùng không thể chịu được cảnh ngủ trên sofa thêm nữa. Cắn răng, cô chậm rãi bò lên giường, kéo chăn nằm sát mép nhất có thể. Tim cô đập thình thịch. Trong bóng tối, giọng nói của Lãnh Nguyệt khẽ vang lên bên tai. “Ngủ ngon, Hạ Tịch.” Hạ Tịch siết chặt chăn, không dám trả lời. Cô không biết, ngay khoảnh khắc ấy, khóe môi của người phụ nữ bên cạnh cũng khẽ cong lên một chút.
« Trước Sau »