Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 11: Khoảng Cách Nguy Hiểm
« Trước Sau »
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khe rèm cửa, trải một lớp sáng ấm áp lên giường. Hạ Tịch chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng vì chưa hoàn toàn tỉnh giấc. Cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp bên cạnh, một hơi thở nhẹ nhàng phả vào gáy mình. Khoan đã… gáy?! Hạ Tịch lập tức tỉnh táo, cả người cứng đờ khi nhận ra cô đang nằm trong vòng tay của Lãnh Nguyệt! Mặt cô nóng bừng. Cô nhớ rõ ràng là tối qua mình đã nằm sát mép giường, làm sao sáng nay lại thành ra thế này? Cô nhẹ nhàng cử động, định thoát ra khỏi vòng tay đối phương, nhưng… “Nhúc nhích nữa là em không ra khỏi giường được đâu.” Giọng nói khàn khàn vừa mới thức dậy của Lãnh Nguyệt vang lên bên tai. Hạ Tịch đông cứng. “Tôi… tôi không cố ý!” Lãnh Nguyệt chậm rãi mở mắt, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ sau giấc ngủ. Cô nhìn Hạ Tịch một lúc, sau đó… nhếch môi cười nhẹ. “Vậy sao?” Nụ cười ấy khiến Hạ Tịch cảm thấy có gì đó không ổn. “Phản ứng của em… cứ như thể mình đang làm chuyện gì mờ ám vậy.” “Không có!” Hạ Tịch vội vàng lùi lại, nhưng lại quên mất là cô đang ở mép giường— Bịch! Cô ngã xuống sàn. Lãnh Nguyệt: “…” Hạ Tịch: “…” Bầu không khí im lặng một giây, rồi Lãnh Nguyệt bật cười, tiếng cười khẽ vang lên trong phòng. “Em thật thú vị.” Hạ Tịch đỏ bừng mặt, vội vàng bò dậy, lắp bắp: “Tôi… tôi đi rửa mặt trước!” Cô lao thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa mà thở dốc. Trái tim cô vẫn còn đập loạn xạ. Cô đang cực kỳ nguy hiểm. Cô cần giữ khoảng cách với Lãnh Nguyệt, nếu không… Cô sợ mình sẽ không thể kiểm soát được trái tim nữa.
« Trước Sau »