Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 12: Trò Đùa Của Số Phận
Hạ Tịch đứng trước gương, vỗ nhẹ lên má để làm dịu đi gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Cần phải bình tĩnh lại! Không có gì hết, chỉ là vô tình ngủ cùng giường thôi mà!
Nhưng dù cô có tự nhủ thế nào, hình ảnh Lãnh Nguyệt với giọng nói khàn khàn khi vừa thức dậy vẫn quanh quẩn trong đầu cô, khiến tim cô cứ đập thình thịch không kiểm soát.
Cô hít sâu một hơi, rửa mặt bằng nước lạnh rồi bước ra ngoài.
Lãnh Nguyệt đã thay một bộ vest mới, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày đã trở lại. Cô đang ngồi trên ghế sofa, chăm chú xem tài liệu trên tay.
Thấy Hạ Tịch bước ra, cô không ngước lên, chỉ nhàn nhạt nói:
“Đi ăn sáng thôi.”
Hạ Tịch ngớ người một lúc rồi gật đầu.
Bữa sáng tại nhà hàng của khách sạn vô cùng sang trọng, với thực đơn phong phú từ món Á đến món Âu. Hạ Tịch háo hức chọn một phần bánh ngọt và một ly cacao nóng, trong khi Lãnh Nguyệt chỉ gọi một tách cà phê đen.
“Cô không ăn gì sao?” Hạ Tịch hỏi.
“Tôi không thích ăn sáng.”
Hạ Tịch nhíu mày. “Bỏ bữa sáng không tốt đâu, dễ bị đau dạ dày lắm đấy.”
Lãnh Nguyệt liếc cô một cái, ánh mắt có chút ý cười: “Em quan tâm tôi sao?”
Hạ Tịch lập tức nghẹn lời, mặt đỏ bừng. “Ai… ai thèm quan tâm chứ! Tôi chỉ nhắc nhở thôi!”
Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
Sau bữa sáng, hai người trở về thành phố.
Hạ Tịch cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ trở lại bình thường sau chuyến công tác, nhưng không ngờ, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Khi vừa bước vào tiệm bánh, một người đàn ông lạ mặt đã đứng chờ sẵn.
Hắn ta mặc một bộ vest đen, gương mặt góc cạnh và ánh mắt lạnh lẽo.
“Hạ Tịch.” Giọng hắn trầm thấp.
Hạ Tịch bất giác lùi lại một bước. “Anh là ai?”
Người đàn ông nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Lãnh Nguyệt bước đến trước mặt Hạ Tịch, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Anh là ai?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, rồi cười nhạt.
“Tôi là người quen cũ của Hạ Tịch. Chúng tôi có một số chuyện chưa giải quyết xong.”
Hạ Tịch cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua sắc mặt cô, sau đó chậm rãi nói:
“Nếu là chuyện của cô ấy, thì tôi nghĩ không cần đến anh nữa.”
Người đàn ông nhíu mày. “Cô là gì của Hạ Tịch?”
Lãnh Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo một sự uy hiếp không thể chối cãi.
“Tôi là người không ai có thể động vào.”