Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 14: Sự Bảo Vệ Của Lãnh Tổng
Buổi tối hôm đó, Hạ Tịch không thể ngủ được. Những lời của người đàn ông kia cứ văng vẳng trong đầu cô, kéo cô về quá khứ mà cô không muốn nhớ lại.
Cô lật người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường hắt lên những mảng sáng tối, nhưng lòng cô lại rối bời như một mớ tơ vò.
Không thể tiếp tục như thế này.
Cô cần tìm Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt vừa kết thúc một cuộc họp dài tại Lãnh Thị thì nhận được điện thoại của Hạ Tịch.
“Em đang ở đâu?” Giọng cô trầm thấp, mang theo chút lo lắng.
“Ở tiệm bánh…”
Chỉ cần nghe giọng nói run rẩy ấy, Lãnh Nguyệt lập tức hiểu có chuyện không ổn.
Mười lăm phút sau, chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng ngay trước cửa tiệm bánh.
Lãnh Nguyệt bước xuống, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt xung quanh. Khi nhìn thấy Hạ Tịch ngồi thu mình trên ghế, ánh mắt cô dịu lại đôi chút.
“Có chuyện gì?”
Hạ Tịch mím môi, ngập ngừng một lúc rồi nói nhỏ:
“Anh ta… nói rằng gia đình tôi đang chờ tôi quay về.”
Lãnh Nguyệt khẽ nheo mắt.
“Gia đình em?”
Hạ Tịch gật đầu. Cô biết, sớm muộn gì cũng phải đối diện với điều này.
“Tôi không phải trẻ mồ côi như mọi người vẫn nghĩ. Gia đình tôi rất giàu có, nhưng tôi đã bỏ đi nhiều năm trước… vì tôi không muốn bị ép buộc vào cuộc hôn nhân mà họ đã sắp đặt.”
Nói đến đây, đôi mắt cô tràn đầy đau khổ.
“Anh ta… là vị hôn phu mà ba mẹ tôi đã chọn.”
Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay. Một cơn tức giận âm ỉ bùng lên trong lòng cô.
“Họ không có quyền quyết định cuộc đời em.” Giọng nói của cô lạnh lẽo.
Hạ Tịch ngước nhìn cô, bất giác cảm thấy yên tâm hơn.
Lãnh Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Em không cần phải quay về nếu em không muốn. Tôi ở đây, và tôi sẽ không để bất cứ ai ép buộc em.”
Những lời ấy như một sự trấn an mạnh mẽ, khiến Hạ Tịch không kiềm được mà rơi nước mắt.
Lãnh Nguyệt lặng lẽ kéo cô vào lòng.
Hạ Tịch không cần nói gì thêm.
Vì cô biết… từ giờ phút này, cô không còn phải đối mặt với mọi thứ một mình nữa.