Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 15: Sóng Gió Ập Đến
« Trước Sau »
Sáng hôm sau, khi Hạ Tịch vừa mở cửa tiệm bánh, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào. Ánh mắt ông ta đầy uy quyền, và phía sau là hai vệ sĩ mặc vest đen. Hạ Tịch lập tức cứng người. “Ba…” Giọng cô run lên. Hạ Minh – chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, người đàn ông mà cô đã trốn chạy suốt bao năm qua, giờ đây đang đứng trước mặt cô với vẻ mặt nghiêm nghị. “Hạ Tịch, con chạy trốn như vậy đủ rồi. Về nhà với ba đi.” Hạ Tịch lùi lại một bước. “Ba đến đây làm gì? Con đã nói rồi, con không quay về!” Hạ Minh thở dài, ánh mắt sắc lạnh. “Hôn sự giữa con và Trần Dương đã được quyết định từ lâu. Gia đình chúng ta và Trần gia đã thỏa thuận, con không có quyền từ chối.” Hạ Tịch nắm chặt hai tay, giọng nghẹn lại. “Đó không phải là thỏa thuận của con. Con chưa từng đồng ý.” Hạ Minh nhíu mày. “Đừng bướng bỉnh nữa, ba đã cho con thời gian để suy nghĩ, nhưng bây giờ con phải quay về.” Cô lắc đầu, kiên quyết: “Không, con sẽ không bao giờ kết hôn với anh ta.” Đúng lúc này, tiếng giày cao gót dội vang trên nền gạch. Lãnh Nguyệt bước vào, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén quét qua Hạ Minh. “Xin lỗi, nhưng Hạ Tịch sẽ không đi đâu hết.” Không khí trong tiệm bánh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Hạ Minh nhìn Lãnh Nguyệt, ánh mắt sắc bén. “Cô là ai?” Lãnh Nguyệt khoanh tay, giọng điệu bình thản nhưng đầy áp lực: “Lãnh Nguyệt – tổng giám đốc Lãnh Thị. Tôi nghĩ ông đã nghe qua cái tên này.” Hạ Minh hơi sững lại, dường như không ngờ rằng Hạ Tịch lại có liên quan đến một người như Lãnh Nguyệt. “Hạ Tịch là người của tôi.” Giọng Lãnh Nguyệt chậm rãi nhưng đầy quyền uy. “Nếu ông muốn ép buộc cô ấy, vậy thì phải xem ông có đủ tư cách hay không.” Hạ Tịch tròn mắt nhìn Lãnh Nguyệt, tim cô khẽ rung lên. Hạ Minh siết chặt nắm tay. “Hạ Tịch là con gái tôi, chuyện của nó không đến lượt người ngoài xen vào.” Lãnh Nguyệt cười nhạt. “Thật sao? Vậy tại sao cô ấy phải chạy trốn suốt bao năm qua?” Không khí như đông cứng lại. Hạ Minh không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tức giận. Ông ta nhìn Hạ Tịch một lần nữa, rồi trầm giọng nói: “Con hãy suy nghĩ cho kỹ. Đừng để sau này hối hận.” Nói xong, ông ta quay người bỏ đi, hai vệ sĩ cũng lặng lẽ theo sau. Hạ Tịch thở hắt ra, cảm giác như vừa thoát khỏi một áp lực đè nặng. Lãnh Nguyệt tiến đến bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Em ổn chứ?” Hạ Tịch nhìn cô, đôi mắt long lanh đầy cảm xúc. “Cảm ơn cô…” Lãnh Nguyệt khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Đừng nói cảm ơn với tôi. Vì từ bây giờ, tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
« Trước Sau »