Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 17: Sóng Ngầm
Ba ngày trôi qua kể từ khi Hạ Minh xuất hiện. Tiệm bánh của Hạ Tịch vẫn mở cửa như thường lệ, nhưng trong lòng cô luôn có một nỗi bất an khó gọi tên.
Lãnh Nguyệt đã điều tra về những động thái của Hạ gia. Theo thông tin cô nhận được, Hạ Minh không hề dừng lại sau cuộc gặp gỡ hôm đó. Ông ta đã âm thầm gây sức ép lên các nhà cung cấp nguyên liệu của tiệm bánh, khiến một số nơi từ chối hợp tác.
“Ông ta muốn ép em trở về.” Lãnh Nguyệt trầm giọng nói khi cô và Hạ Tịch cùng nhau dùng bữa tối tại căn hộ riêng của Lãnh Nguyệt.
Hạ Tịch siết chặt đôi đũa, trong lòng tràn ngập căm phẫn nhưng cũng có chút chua xót.
“Ba chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tôi… Thứ ông ấy cần chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Lãnh Nguyệt nhìn cô chăm chú, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Em có sẵn sàng chống lại ông ta không?”
Hạ Tịch ngước nhìn Lãnh Nguyệt. Đôi mắt người phụ nữ ấy sâu thẳm, sắc bén nhưng cũng mang theo một sự dịu dàng khó thấy.
Cô không cần phải suy nghĩ lâu.
“Có.”
Lãnh Nguyệt gật đầu, khóe môi hơi cong lên.
“Nếu vậy, từ giờ em không cần lo lắng nữa. Tôi sẽ giúp em.”
Hôm sau, khi Hạ Tịch đến tiệm bánh như thường lệ, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Trước cửa tiệm, một người đàn ông trung niên mặc vest đứng chờ sẵn. Ông ta nhìn thấy cô liền mỉm cười, nhưng nụ cười đó khiến Hạ Tịch cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Hạ Tịch cau mày. “Chú Trần?”
Trần Chính – trợ lý thân cận của ba cô, cũng là cánh tay đắc lực của Hạ gia.
“Ông đến đây làm gì?” Hạ Tịch lạnh lùng hỏi.
Trần Chính vẫn giữ nguyên nụ cười:
“Chủ tịch muốn gặp cô. Ông ấy hy vọng cô có thể cân nhắc lại chuyện quay về.”
Hạ Tịch siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi sẽ không quay về Hạ gia.”
Trần Chính thở dài, như thể đã đoán trước câu trả lời này.
“Nếu tiểu thư đã quyết tâm như vậy… Vậy xin lỗi, nhưng đây là mệnh lệnh.”
Dứt lời, ông ta phất tay một cái.
Ngay lập tức, hai người đàn ông cao lớn xuất hiện từ chiếc xe đen đậu gần đó, tiến về phía Hạ Tịch.
Cô kinh hãi lùi lại.
“Các người định làm gì?”
Một trong hai người đàn ông cười nhạt: “Chỉ mời cô về mà thôi, Hạ tiểu thư.”
Hạ Tịch hoảng hốt định chạy vào trong tiệm bánh, nhưng chưa kịp nhấc chân, một bàn tay thô ráp đã túm lấy cánh tay cô.
“Buông tôi ra!” Cô giãy giụa.
Ngay lúc đó—
Kéttttt!
Một chiếc xe thể thao màu đen phanh gấp ngay trước cửa tiệm, tạo ra tiếng động chói tai.
Người bước xuống từ xe là Lãnh Nguyệt.
Dưới ánh nắng sáng sớm, cô khoác trên người bộ vest đen, ánh mắt sắc bén như dao.
“Sai lầm rồi.” Giọng cô trầm thấp, mang theo sát khí lạnh lẽo.
Cả Trần Chính lẫn hai gã vệ sĩ đều sững người.
Lãnh Nguyệt tiến về phía họ, từng bước chân mạnh mẽ đầy áp lực.
“Cô Lãnh…” Trần Chính gượng cười, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Đây là chuyện gia đình của Hạ tiểu thư, mong cô đừng xen vào.”
Lãnh Nguyệt cười nhạt.
“Từ khi nào ép buộc người khác cũng được gọi là ‘chuyện gia đình’?”
Trần Chính hơi khựng lại.
“Người của tôi, các người cũng dám động vào?” Lãnh Nguyệt nghiêng đầu, giọng điệu nguy hiểm.
Người của tôi…
Hạ Tịch ngạc nhiên nhìn cô, tim bỗng chốc loạn nhịp.
Trần Chính nhận ra tình hình bất lợi, đành vung tay ra hiệu cho hai tên vệ sĩ lùi lại.
“Tiểu thư đã chọn con đường của mình, tôi cũng không thể ép.” Ông ta cười nhạt, rồi quay sang Lãnh Nguyệt. “Nhưng cô Lãnh, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ. Đối đầu với Hạ gia… không phải là quyết định khôn ngoan.”
Lãnh Nguyệt chẳng buồn đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn theo khi Trần Chính và hai tên vệ sĩ rời đi.
Hạ Tịch vẫn còn hoang mang, chưa kịp định thần thì đã bị Lãnh Nguyệt nắm tay kéo vào tiệm bánh.
Cửa đóng lại.
Cô ngước lên nhìn Lãnh Nguyệt, định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, cô đã bị kéo vào một cái ôm chặt.
Lãnh Nguyệt ôm cô rất chặt, như thể sợ cô sẽ biến mất.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Giọng cô khàn khàn, pha lẫn chút tức giận kiềm nén.
Hạ Tịch ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lãnh Nguyệt mất kiểm soát như vậy.
Trong lòng chợt có một dòng nước ấm áp chảy qua, xoa dịu mọi lo lắng và sợ hãi.
Hạ Tịch khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô.
“Không đâu… Chị đến kịp lúc.”
Giữa những sóng gió đang cuộn trào, khoảnh khắc này là phút bình yên hiếm hoi mà cả hai có thể giữ lấy.
Nhưng bọn họ không biết…
Cơn bão thật sự vẫn còn ở phía sau.