Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 18: Ngọn Lửa Dưới Đáy Biển
« Trước Sau »
Sau sự việc ngày hôm đó, Hạ Tịch biết rõ mình không thể tiếp tục trốn tránh. Nếu muốn thực sự thoát khỏi Hạ gia, cô cần phải chủ động hơn. Lãnh Nguyệt hiểu điều đó. Vì vậy, tối hôm đó, cô đưa Hạ Tịch đến một nơi. Chiếc xe thể thao màu đen lướt đi trên con đường vắng. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Nguyệt. Hạ Tịch liếc nhìn cô. “Chúng ta đang đi đâu?” Lãnh Nguyệt không trả lời ngay. Cô nhấn ga, để động cơ gầm lên trong đêm tối, rồi mới cất giọng trầm ổn: “Một người có thể giúp em.” Hạ Tịch nhíu mày. “Ai?” “Có những chuyện em không thể tự giải quyết. Nếu muốn thoát khỏi Hạ gia một cách triệt để, em cần có đủ sức mạnh.” Hạ Tịch im lặng. Cô biết Lãnh Nguyệt nói đúng. Nếu chỉ dựa vào bản thân, cô sẽ không thể chống lại Hạ Minh. Nhưng... sức mạnh mà Lãnh Nguyệt đang nói đến là gì? Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự nằm khuất trong một khu phố yên tĩnh. Ngôi biệt thự này không quá lớn, nhưng lại có một vẻ uy nghiêm khó tả. Đèn trong nhà vẫn sáng, chứng tỏ chủ nhân đang chờ sẵn. Lãnh Nguyệt dẫn Hạ Tịch bước vào. Trong phòng khách rộng rãi, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha. Ông ta mặc áo sơ mi đen, không cài khuy tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc. Gương mặt ông ta góc cạnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Khi nhìn thấy Hạ Tịch, ông ta chỉ nhếch môi cười nhạt. “Cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?” Hạ Tịch hơi sững người. “Ông là ai?” Người đàn ông cầm lấy ly rượu trước mặt, xoay nhẹ chất lỏng màu đỏ thẫm bên trong. “Tôi là Trần Vũ.” Ông ta nhấp một ngụm rượu, rồi nhìn thẳng vào Hạ Tịch. “Người duy nhất có thể giúp cô cắt đứt mọi ràng buộc với Hạ gia.” Hạ Tịch siết chặt tay. Cô biết rõ—chuyện này không đơn giản. Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh, chậm rãi lên tiếng: “Ông Trần từng là cố vấn tài chính của Hạ gia. Nhưng cách đây năm năm, ông ấy rời đi vì bất đồng với Hạ Minh.” Trần Vũ cười nhạt. “Không phải bất đồng, mà là tôi chán ghét cách làm việc của ông ta.” Hạ Tịch nheo mắt. “Nếu ông đã rời khỏi Hạ gia, tại sao lại muốn giúp tôi?” Trần Vũ đặt ly rượu xuống, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. “Vì tôi có thù với Hạ Minh.” Hạ Tịch giật mình. Trần Vũ tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm: “Năm năm trước, tôi suýt mất mạng vì một cái bẫy mà ông ta giăng ra. Bây giờ, tôi muốn đòi lại tất cả.” Ông ta dựa người ra sau, ánh mắt dò xét Hạ Tịch. “Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn biết—cô có đủ quyết tâm không?” Hạ Tịch siết chặt tay thành nắm đấm. Cô nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Minh. Nhớ lại cảm giác bất lực khi bị ép buộc. Và nhớ lại cái ôm ấm áp của Lãnh Nguyệt. Cô hít sâu một hơi. “Tôi không muốn trốn nữa.” Trần Vũ khẽ nhếch môi. “Tốt.” Ông ta đặt một xấp tài liệu lên bàn. “Vậy thì… chúng ta bắt đầu thôi.”
« Trước Sau »