Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 19: Nước Cờ Đầu Tiên
« Trước Sau »
Hạ Tịch nhìn xấp tài liệu trên bàn. Những con số, biểu đồ, những điều khoản rối rắm khiến cô hơi hoa mắt. Trần Vũ khoanh tay, tựa lưng vào ghế. “Đây là hồ sơ tài chính của Hạ gia trong ba năm gần nhất. Em gái cô—Hạ Linh—có lẽ không biết, nhưng Hạ Minh đã ngấm ngầm điều chuyển tài sản của gia đình sang các công ty con do ông ta kiểm soát.” Hạ Tịch nhíu mày. “Ông ta… đang biển thủ?” Trần Vũ bật cười. “Gọi là ‘tái cơ cấu tài sản’ thì đúng hơn. Ông ta muốn đảm bảo rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Hạ gia, phần lớn tài sản vẫn nằm trong tay ông ta, chứ không phải em gái cô.” Hạ Tịch cảm thấy lòng bàn tay lạnh đi. Cô biết Hạ Minh là kẻ tham vọng, nhưng không ngờ ông ta còn nhẫn tâm đến mức này. “Vậy… tôi phải làm gì?” Trần Vũ liếc nhìn Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Chúng ta cần một đòn đánh phủ đầu. Nếu muốn lật đổ Hạ Minh, trước tiên em phải giành lại quyền kiểm soát tài sản hợp pháp của mình.” Hạ Tịch hơi bối rối. “Nhưng… tôi chưa từng quản lý tài chính, cũng không biết gì về thương trường…” Trần Vũ nhếch môi cười. “Không cần lo. Cô chỉ cần làm một việc—khiến Hạ Minh mất đi niềm tin của cổ đông.” Ông ta đẩy một tệp tài liệu khác về phía cô. “Đây là danh sách những cổ đông lớn của Hạ gia. Một số người trong số họ không hài lòng với cách làm việc của Hạ Minh. Nếu cô có thể khiến họ đứng về phía mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Hạ Tịch cắn môi. Đàm phán với cổ đông? Cô chưa bao giờ làm chuyện này. Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lãnh Nguyệt lên tiếng: “Tôi sẽ giúp em.” Hạ Tịch ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kiên định của Lãnh Nguyệt. Tim cô bỗng nhiên đập mạnh. Hai ngày sau, Hạ Tịch chính thức gặp mặt một trong những cổ đông lớn nhất của Hạ gia—ông Trịnh Phong. Buổi hẹn được sắp xếp tại một quán cà phê yên tĩnh. Khi Hạ Tịch bước vào, Trịnh Phong đã ngồi sẵn, một tay khuấy chậm ly cà phê. Ông ta khoảng năm mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị nhưng không khó gần. Khi thấy Hạ Tịch, ông ta chỉ nhướng mày. “Cô là Hạ Tịch?” Hạ Tịch hít sâu, gật đầu. “Phải. Cháu có chuyện muốn nói với bác.” Trịnh Phong nhìn cô một lúc, rồi cười nhạt. “Cô là con gái lớn của Hạ gia, nhưng trước nay chưa từng tham gia vào việc kinh doanh. Giờ lại đến tìm tôi—có phải vì muốn tranh quyền với Hạ Minh?” Hạ Tịch nắm chặt tay dưới bàn. Cô có thể cảm nhận được sự nghi ngờ của Trịnh Phong. Nếu cô không thể thuyết phục ông ta… Bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt lên tay cô. Hạ Tịch giật mình, quay sang—Lãnh Nguyệt đang ngồi cạnh cô, bình tĩnh nhìn Trịnh Phong. “Không phải là tranh quyền.” Giọng cô trầm ổn. “Hạ Tịch chỉ muốn bảo vệ những gì thuộc về cô ấy.” Trịnh Phong nheo mắt. Lãnh Nguyệt tiếp tục: “Nếu bác tiếp tục ủng hộ Hạ Minh, bác có chắc rằng ông ta sẽ không phản bội bác? Dựa theo tài liệu mà chúng tôi có được, ông ta đã chuyển một phần cổ phần ra nước ngoài. Ai có thể đảm bảo một ngày nào đó, bác không bị ông ta gạt ra ngoài?” Trịnh Phong im lặng. Rõ ràng, ông ta không ngờ rằng họ đã điều tra kỹ đến vậy. Hạ Tịch hít sâu, lấy hết can đảm: “Cháu không có kinh nghiệm như ba cháu, nhưng cháu không muốn nhìn gia đình mình bị hủy hoại. Nếu bác đồng ý giúp cháu, cháu hứa sẽ không để bác thất vọng.” Căn phòng chìm trong yên lặng. Trịnh Phong nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Cuối cùng, ông ta bật cười. “Cô có gan lắm.” Ông ta đặt ly cà phê xuống, ánh mắt trở nên sắc bén. “Được rồi. Tôi sẽ xem cô có thể làm được gì.” Hạ Tịch siết chặt tay. Nước cờ đầu tiên đã thành công. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu…
« Trước Sau »