Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 2: Nợ Một Món Nợ
Sau sự cố đêm hôm đó, Hạ Tịch cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại vị nữ tổng tài quyền lực kia nữa. Nhưng cuộc đời luôn có những điều bất ngờ không ai đoán trước được.
Sáng hôm sau, khi Hạ Tịch đang bận rộn trong tiệm bánh nhỏ của mình, cửa kính bỗng nhiên vang lên tiếng "ting ting" báo hiệu có khách bước vào.
"Hạ Tịch, có khách kìa!" Nhân viên nhanh chóng gọi cô ra.
"Vâng, tôi ra ngay!" Hạ Tịch lau tay vào tạp dề, cười tươi bước ra tiếp khách. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng khi cô nhìn thấy người đứng trước quầy bánh.
Lãnh Nguyệt!
Hôm nay, cô ấy không mặc bộ vest đen sắc lạnh như tối qua, mà khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen gọn gàng. Nhưng khí chất tổng tài vẫn tỏa ra mạnh mẽ, khiến cả tiệm bánh nhỏ bỗng trở nên im lặng.
"Chào buổi sáng." Lãnh Nguyệt chậm rãi nói, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"À… chào buổi sáng." Hạ Tịch lúng túng.
Lãnh Nguyệt nhìn lướt qua tủ kính đầy bánh ngọt, rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch. "Cô định bồi thường cho tôi thế nào đây?"
"Bồi… bồi thường?" Hạ Tịch chớp mắt.
Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Hôm qua, cô làm đổ rượu lên tôi. Bộ váy đó là hàng đặt riêng, giá trị không nhỏ."
Hạ Tịch trợn tròn mắt. "Chỉ… chỉ là một chút rượu vang thôi mà? Không phải giặt sạch là được sao?"
Lãnh Nguyệt nhướng mày. "Đó là váy cao cấp, không thể giặt bằng cách thông thường."
Hạ Tịch cứng họng. "Vậy… vậy cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu?"
Lãnh Nguyệt khoanh tay, hờ hững nói: "Không cần tiền. Tôi có một cách khác."
"Cách gì?"
"Trong vòng một tháng, mỗi ngày cô phải làm một loại bánh ngọt đặc biệt cho tôi."
Hạ Tịch ngỡ ngàng. "Cô… cô đùa sao?"
Lãnh Nguyệt chậm rãi cúi xuống, ghé sát mặt cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sức ép: "Tôi chưa bao giờ đùa."
Hạ Tịch ngây người nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Cô không biết, chỉ vì một ly rượu vang, mà từ đây, cô đã vô tình bước vào cuộc sống của vị tổng tài lạnh lùng này…