Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 23: Hạ Màn
« Trước Sau »
Sau cuộc họp, Hạ Minh rời khỏi công ty trong sự tủi hổ. Không còn ai đứng về phía ông ta. Những năm tháng lộng quyền, thao túng đã khiến ông ta mất tất cả. Hạ Tịch đứng bên cửa sổ phòng làm việc mới của mình, ánh mắt dõi theo bóng dáng Hạ Minh khuất dần. Cô không thấy hả hê, cũng không thấy đau lòng—đây là kết cục tất yếu. Bên cạnh cô, Lãnh Nguyệt vẫn đứng đó, trầm lặng như một tảng băng vững chãi. “Từ giờ em định làm gì?” Lãnh Nguyệt lên tiếng, giọng nói trầm ổn. Hạ Tịch xoay người, ánh mắt trong veo nhìn cô: “Xây dựng lại công ty, biến nó thành thứ mà mẹ em từng mong muốn.” Lãnh Nguyệt khẽ nhếch môi, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng. “Vậy còn chuyện của chúng ta?” Hạ Tịch thoáng sững lại. Cô bước đến gần Lãnh Nguyệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay lạnh giá ấy. “Chuyện của chúng ta, chị nói xem, nên thế nào?” Lãnh Nguyệt nhìn cô, trong mắt không còn vẻ lạnh lùng như trước. Cô cúi xuống, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ý cười: “Nếu em còn do dự, vậy để tôi quyết định.” Nói rồi, cô nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Hạ Tịch. Ấm áp. Dịu dàng. Không còn những mưu mô, không còn những cuộc đấu đá. Chỉ còn lại hai con tim đang dần xích lại gần nhau. Hạ Tịch bật cười khẽ, dựa đầu vào vai Lãnh Nguyệt. Hành trình của cô cuối cùng cũng đến hồi kết. Không phải là kết thúc. Mà là một khởi đầu mới.
« Trước Sau »