Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 24: Bánh Ngọt Và Tương Lai (Hoàn)
« Trước Sau »
Hai năm sau. Tiệm bánh nhỏ năm nào giờ đã trở thành một thương hiệu có tiếng, với nhiều chi nhánh khắp thành phố. Hạ Tịch vẫn thích tự mình làm bánh vào mỗi buổi sáng, hít thở hương thơm dịu dàng của bột mì, bơ và vanilla. Cô không còn là cô gái vụng về, lúng túng ngày ấy. Giờ đây, cô đã có thể tự tin đứng trên đôi chân mình, làm chủ cuộc đời, nhưng vẫn giữ nguyên bản tính dịu dàng và ấm áp. Lãnh Thị cũng không còn chỉ là một tập đoàn lạnh lẽo với những con số khô khan. Bởi từ khi có sự xuất hiện của Hạ Tịch, nơi đó dần có thêm những góc nhỏ ấm áp, với những hộp bánh ngọt trên bàn làm việc của vị nữ tổng tài. “Tổng tài Lãnh Nguyệt nổi tiếng lạnh lùng, nhưng lại có sở thích ăn bánh ngọt mỗi ngày.” Tin đồn này lan truyền trong nội bộ công ty, nhưng không ai dám nói ra trước mặt cô. Sáng hôm nay, Hạ Tịch dậy sớm hơn bình thường. Cô tỉ mỉ chuẩn bị một chiếc bánh đặc biệt, với lớp kem mỏng và những cánh hoa hồng tinh tế trang trí bên trên. Khi cô mang nó đến Lãnh Thị, nhân viên lễ tân chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng mở cửa—bởi ai cũng biết, vị tổng tài của họ chỉ có một vị khách đặc biệt duy nhất. Bước vào văn phòng, Hạ Tịch đặt chiếc bánh xuống bàn làm việc của Lãnh Nguyệt, mỉm cười: “Chúc mừng sinh nhật, Lãnh tổng.” Lãnh Nguyệt đang duyệt tài liệu, nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy chiếc bánh, cô khẽ nhướn mày, nhưng trong mắt lại có ý cười. “Không quên sao?” Hạ Tịch chống cằm, nháy mắt: “Sao dám quên được chứ? Nhưng mà năm nay có thêm một điều đặc biệt.” Lãnh Nguyệt nhướng mày: “Hửm?” Hạ Tịch lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra trước mặt cô. Bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng tinh xảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt. “Chị từng nói chị không thích những lời hứa hẹn sáo rỗng, vậy nên… em dùng hành động để chứng minh.” Hạ Tịch nhẹ nhàng lấy nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay Lãnh Nguyệt. Cả căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng. Lãnh Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trong tay, khóe môi khẽ cong lên. Cô đặt tài liệu xuống, cầm chiếc nhẫn, rồi không nói gì, nhẹ nhàng đeo nó vào tay Hạ Tịch trước. Hạ Tịch sững sờ. “Lẽ ra tôi phải là người làm chuyện này trước.” Lãnh Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Hạ Tịch đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như một chiếc bánh kem đầy mật ong. Tình yêu của họ, giống như những chiếc bánh ngọt mà cô làm—cần thời gian, sự kiên nhẫn, và cả tâm huyết. Nhưng khi đã hoàn thành, nó sẽ là thứ ngọt ngào nhất trên đời. Hết.
« Trước Sau »