Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 4: Tiệc Rượu Và Một Điệu Nhảy
Sau những ngày dài căng thẳng với công việc, một buổi tiệc giao lưu thương mại quan trọng được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố. Hạ Tịch không ngờ mình cũng có tên trong danh sách tham dự, và càng bất ngờ hơn khi Lãnh Nguyệt đích thân yêu cầu cô đi cùng.
Tối hôm đó, khi bước vào hội trường lộng lẫy, Hạ Tịch không khỏi cảm thán trước sự xa hoa của giới thương trường. Đàn ông trong những bộ vest đắt tiền, phụ nữ khoác lên mình những bộ váy dạ hội kiêu sa.
Nhưng trong tất cả, không ai có thể sánh bằng người phụ nữ đang bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce bên ngoài cổng chính.
Lãnh Nguyệt, trong bộ váy dài màu đen huyền bí, mang một vẻ đẹp lạnh lùng đầy quyền lực. Ánh mắt cô quét qua đám đông, tạo ra một sức hấp dẫn khiến không ai có thể rời mắt.
Hạ Tịch nhìn đến ngẩn ngơ.
Lãnh Nguyệt bước đến bên cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự ra lệnh:
"Đi thôi."
Bước vào bữa tiệc, không ít người nhận ra Lãnh Nguyệt và chủ động đến chào hỏi. Cô là nữ tổng tài lạnh lùng nổi danh trong giới kinh doanh, không ai dám xem thường.
Hạ Tịch chỉ lặng lẽ đi theo, không muốn gây chú ý. Nhưng dường như cô đã sai lầm khi nghĩ rằng mình có thể "tàng hình".
Bởi ngay khi một vị giám đốc trẻ tuổi đưa ly rượu về phía cô, Lãnh Nguyệt đã đột nhiên giật lấy, uống cạn một hơi, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn.
"Xin lỗi, thư ký của tôi không uống rượu."
Hạ Tịch sững sờ.
Những người xung quanh cũng im lặng.
Sau giây phút ngạc nhiên, vị giám đốc nọ chỉ cười trừ, không dám nói gì thêm.
Hạ Tịch không hiểu sao, nhưng trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Lãnh Nguyệt liếc nhìn cô một cái, rồi như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cô đưa tay về phía Hạ Tịch:
"Điệu nhảy này, em không định mời tôi sao?"
Cả khán phòng lại một lần nữa im lặng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Tịch.
Cô bối rối. "Tôi… tôi không biết khiêu vũ."
"Vậy để tôi dạy em."
Lãnh Nguyệt kéo cô vào giữa sàn nhảy, đôi tay mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng dịu dàng đặt lên eo cô, dẫn dắt từng bước chân.
Âm nhạc vang lên.
Hạ Tịch chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp, không còn phân biệt được là vì điệu nhảy hay vì người phụ nữ trước mặt.
Từ giây phút đó, cô hiểu rằng… cô đã không còn đường lui.