Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt
Chương 6: Cô Học Trò Đáng Sợ
Buổi sáng hôm đó, tiệm bánh nhỏ bỗng trở thành chiến trường khi một nữ tổng tài quyền lực lại đang chật vật với những nguyên liệu làm bánh.
"Khoan! Đừng đổ trứng vào bột như thế!"
"Trộn nhẹ tay thôi, đừng có khuấy mạnh quá, bột sẽ bị chai mất!"
"Trời ơi, cô vừa làm gì thế? Sao lại có cả vỏ trứng trong này!"
Lãnh Nguyệt nhìn bát bột hỗn độn trước mặt, ánh mắt thoáng trầm xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị ai đó chê trách nhiều như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề tức giận.
Hạ Tịch khoanh tay, nhìn cô tổng tài với đôi bàn tay lấm lem bột mà lắc đầu ngao ngán.
"Lãnh tổng, tôi không nghĩ cô lại có khiếu bếp núc tệ như vậy đấy!"
Lãnh Nguyệt chậm rãi nhìn cô, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng lại mang theo chút nguy hiểm.
"Em dám nói tôi tệ?"
Hạ Tịch rụt cổ, nhưng vẫn kiên định gật đầu. "Không những tệ mà còn rất tệ!"
Một giây sau—
"Bịch!"
Hạ Tịch kinh hãi nhìn đống bột mì trên đầu mình.
Cô ngẩng lên, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lãnh Nguyệt, trên tay cô ấy còn vương chút bột mì chưa kịp rũ xuống.
"Cô… cô vừa ném bột lên đầu tôi?!"
"Ừ." Lãnh Nguyệt nhún vai, vẻ mặt không hề hối hận.
Hạ Tịch nghiến răng. "Cô dám—"
Trước khi cô kịp phản ứng, Lãnh Nguyệt đã bình thản nói:
"Em vừa bảo tôi là học trò, đúng không? Học trò thì có quyền phản kháng khi bị giáo viên mắng chứ?"
Hạ Tịch há hốc miệng.
Nữ tổng tài này… đáng sợ quá đi mất!
Không cam lòng bị ức hiếp, Hạ Tịch liền vốc một nắm bột trên bàn, định phản công. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay, Lãnh Nguyệt đã nhanh hơn một bước, trực tiếp giữ lấy cổ tay cô.
"Cẩn thận, đừng để bột văng vào mắt." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Hạ Tịch khựng lại.
Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần hơn.
Hạ Tịch có thể cảm nhận được hơi thở dịu nhẹ của Lãnh Nguyệt, có thể thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của cô ấy.
Trái tim cô đập loạn xạ.
Không ổn rồi!
Cô vội vàng lùi lại, giả vờ ho khan. "Khụ… được rồi, tôi sẽ tiếp tục dạy cô, đừng phá nữa!"
Lãnh Nguyệt nhìn cô một lúc, rồi bất giác cong môi cười.
"Được thôi. Hôm nay tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời em."
Hạ Tịch cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng là cô đang dạy người ta làm bánh… mà tại sao lại có cảm giác như cô mới là người bị dắt mũi vậy?!