Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 7: Cô Là Của Tôi
« Trước Sau »
Hạ Tịch chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, cô sẽ rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này. Hiện tại, cô đang bị một nữ tổng tài bá đạo ghì chặt trong góc bếp, bàn tay lạnh lẽo của người kia chống lên tủ, tạo thành một tư thế hoàn toàn chiếm thế thượng phong. "Em trốn cái gì?" Giọng nói trầm thấp, mang theo sự nguy hiểm lẫn chút thú vị, vang lên bên tai cô. Hạ Tịch nuốt nước bọt. "Tôi… tôi đâu có trốn!" "Vậy tại sao cứ thấy tôi là em lảng tránh?" Lãnh Nguyệt cúi người, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm tư cô. Hạ Tịch hoảng loạn. Không phải cô cố tình trốn tránh, mà là từ sau cái ngày "chiến tranh bột mì", cô bỗng dưng cảm thấy rất kỳ lạ. Trái tim cô mỗi lần đối diện với nữ tổng tài này đều đập loạn nhịp. Tệ thật! Cô không thể nào… có cảm giác với Lãnh Nguyệt được chứ?! "Không có! Tôi chỉ bận rộn thôi!" Hạ Tịch vội vàng tìm lý do. Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô. Một lúc sau, khóe môi cô ấy chợt cong lên. "Vậy sao? Nếu em không trốn, vậy giải thích thế nào về việc tôi đến tiệm bánh ba lần mà em đều không có mặt?" "Tôi… tôi đi giao hàng!" "Vậy hôm qua, tôi đứng trước cửa tiệm năm phút, em thấy tôi nhưng lại quay đi vào trong?" "Ơ…" "Vậy còn sáng nay? Tôi vừa đến, em liền chui vào bếp không chịu ra ngoài?" Hạ Tịch chết đứng. Bị bắt tại trận thế này, cô còn gì để chống chế nữa?! Lãnh Nguyệt nhìn cô hồi lâu, sau đó bất ngờ cúi xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức Hạ Tịch có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh của đối phương. "Em đang sợ tôi sao?" Hạ Tịch run lên. "Không… không có!" Lãnh Nguyệt cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại tối đi vài phần. "Không sợ? Vậy tại sao mặt em đỏ vậy?" Hạ Tịch bỗng chốc mất kiểm soát. Cô giật mạnh tạp dề, hét lên: "Lãnh Nguyệt! Cô đang bắt nạt tôi đấy à!" Người đối diện khựng lại, rồi bất giác bật cười. Cô ấy… cười?! Hạ Tịch sững sờ nhìn nụ cười nhẹ hiếm hoi của nữ tổng tài. Không phải là kiểu cười lạnh lùng hay châm chọc thường thấy. Mà là… dịu dàng. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ len lỏi vào lòng cô. Sau đó, Lãnh Nguyệt vươn tay, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rơi xuống trên trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo một chút bá đạo nhưng cũng đầy cưng chiều: "Hạ Tịch, em trốn không thoát đâu." Cô dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ: "Em là của tôi."
« Trước Sau »