Lãnh Tổng Và Cô Gái Bánh Ngọt

Chương 8: Một Chút Ghen Tuông
« Trước Sau »
Sau lần đối mặt đầy bá đạo trong bếp, Hạ Tịch không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chạm mặt Lãnh Nguyệt mỗi ngày. Nhưng có một điều cô không ngờ đến—Lãnh Nguyệt không chỉ xuất hiện ở tiệm bánh mà còn xen vào cả những khía cạnh khác trong cuộc sống của cô. Ví dụ như hôm nay… Hạ Tịch vừa dọn dẹp quầy bánh vừa trò chuyện với một vị khách quen, cũng là người bạn của cô—Lâm Khải, một đầu bếp tài năng. Anh ta thường đến tiệm bánh của cô để thử món mới và góp ý. “Bánh hôm nay rất ngon, nhưng nếu em thêm một chút vanilla vào phần kem, mùi vị sẽ càng đậm đà hơn.” Lâm Khải vừa nhấm nháp chiếc bánh vừa nhận xét. Hạ Tịch vui vẻ gật đầu: “Ừm, để lần sau em thử xem.” Hai người trò chuyện thoải mái, không hề để ý rằng có một bóng dáng quen thuộc vừa bước vào tiệm. Lãnh Nguyệt đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mặt. Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại. “Em dường như rất vui vẻ khi nói chuyện với người khác nhỉ?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến Hạ Tịch giật mình quay lại. “Lãnh tổng?” Lâm Khải cũng ngước lên, nhìn người phụ nữ vừa đến. Dù chưa gặp cô bao giờ, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất sắc bén kia, anh cũng đoán được đây không phải người đơn giản. Lãnh Nguyệt không quan tâm đến ánh mắt dò xét của Lâm Khải. Cô chỉ bước thẳng đến quầy bánh, chậm rãi lên tiếng: “Tiệm bánh này từ khi nào có thêm một đầu bếp phụ thế?” Hạ Tịch chớp mắt, chưa kịp hiểu ý cô. Lâm Khải mỉm cười, chủ động vươn tay: “Chào cô, tôi là Lâm Khải, bạn của Hạ Tịch.” Lãnh Nguyệt liếc nhìn bàn tay trước mặt, nhưng không có ý định bắt tay. Thay vào đó, cô lạnh nhạt nói: “Bạn sao?” Không hiểu sao, chỉ một từ đơn giản ấy lại mang theo một chút… châm chọc. Hạ Tịch cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ. Cô vội giải thích: “Lâm Khải là đầu bếp, anh ấy thường ghé qua giúp tôi thử nghiệm công thức bánh mới.” Lãnh Nguyệt hờ hững gật đầu, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi người đàn ông trước mặt. “Anh có vẻ rất quan tâm đến bánh của Hạ Tịch nhỉ?” Lâm Khải mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, tôi muốn giúp cô ấy làm ra những món ngon nhất.” Lãnh Nguyệt nhếch môi, đột nhiên vươn tay, kéo Hạ Tịch lại gần. Hạ Tịch tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm ngang eo, cả người áp sát vào Lãnh Nguyệt. Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của nữ tổng tài ngay bên tai mình. “Không cần phiền anh, vì mỗi ngày, tôi đều là người nếm thử bánh của cô ấy.” Lâm Khải thoáng sững người. Anh ta nhìn vào ánh mắt đầy chiếm hữu của Lãnh Nguyệt, rồi khẽ nhướng mày, như đã hiểu ra điều gì đó. Hạ Tịch đỏ bừng mặt, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Lãnh Nguyệt. “Lãnh tổng! Cô làm gì vậy?” Lãnh Nguyệt cúi xuống, thì thầm bên tai cô: “Em quên rồi sao? Em là của tôi.” Hạ Tịch: “…” Lâm Khải nhìn hai người, bất giác bật cười. Anh ta lắc đầu, đứng dậy: “Được rồi, tôi không làm phiền nữa. Hạ Tịch, khi nào có công thức mới, nhớ gọi cho tôi.” Nói xong, anh ta rời đi, để lại Hạ Tịch vẫn còn đang hoảng loạn trong vòng tay của Lãnh Nguyệt. Cô ngước lên, trừng mắt nhìn nữ tổng tài. “Cô đang ghen à?” Lãnh Nguyệt nhàn nhạt đáp: “Không có.” “Vậy tại sao lại hành động như thế?” Lãnh Nguyệt cúi xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “Chỉ là nhắc nhở em một chút.” “Nhắc nhở gì?” Lãnh Nguyệt cong môi, nụ cười đầy nguy hiểm. “Rằng em không được phép thân thiết với ai ngoài tôi.”
« Trước Sau »