Trói Buộc Tổng Tài
Chương 10: Cạm Bẫy Ngọt Ngào
Buổi sáng hôm sau, Phương Hạo vừa bước vào văn phòng thì nhận được một tin nhắn từ Trần Dịch:
"Tối nay, đến khách sạn Imperial, phòng 1703. Đừng đến trễ."
Phương Hạo cau mày. Khách sạn? Phòng riêng?
Anh không phải kẻ ngây thơ, hiểu rõ một người như Trần Dịch sẽ không bao giờ hẹn nhân viên của mình đến một nơi như thế mà không có lý do.
Cả ngày hôm đó, anh cố gắng tập trung vào công việc nhưng đầu óc lại không ngừng suy đoán về cuộc gặp mặt tối nay. Có thể là công việc? Có thể là một phép thử khác của Trần Dịch? Hoặc… có thể là điều gì đó nguy hiểm hơn?
Khi đồng hồ điểm tám giờ tối, Phương Hạo đứng trước cửa phòng 1703, hít sâu một hơi trước khi gõ cửa.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, Trần Dịch đã đứng sẵn bên trong. Anh không mặc vest như thường lệ, chỉ khoác một chiếc sơ mi đen với hai cúc áo trên cùng mở ra, để lộ phần xương quai xanh quyến rũ. Không gian bên trong căn phòng xa hoa có mùi rượu vang nhàn nhạt.
“Cậu đến rồi.” Trần Dịch nhếch môi. “Vào đi.”
Phương Hạo do dự trong giây lát rồi bước vào.
“Chúng ta có chuyện gì cần bàn ở đây sao?”
Trần Dịch rót một ly rượu, đưa cho anh. “Uống trước đi.”
“Tôi không có thói quen uống rượu với cấp trên trong khách sạn.”
Trần Dịch bật cười, ánh mắt lóe lên một tia thích thú. “Cậu thật cảnh giác.”
Anh đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi tiến lại gần Phương Hạo, từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Cậu biết không, Phương Hạo?” Giọng anh trầm thấp, mang theo một chút mê hoặc. “Tôi rất ghét những kẻ làm trái ý mình. Nhưng cậu thì khác.”
Phương Hạo nhíu mày. “Ý anh là gì?”
Trần Dịch nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Cậu rất thú vị. Và tôi muốn xem… cậu có thể thú vị đến mức nào.”
Căn phòng trở nên yên lặng đến nghẹt thở. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố nhấp nháy như những vì sao, nhưng trong mắt Phương Hạo lúc này, chỉ có đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.
Trần Dịch đang giăng ra một cái bẫy. Và anh không chắc… mình có thể thoát khỏi nó hay không.