Trói Buộc Tổng Tài
Chương 11: Trò Chơi Nguy Hiểm
Phương Hạo hất tay Trần Dịch ra, lùi lại một bước. Ánh mắt anh lạnh nhạt, không hề bị mê hoặc bởi sự quyến rũ cố tình kia.
“Nếu anh gọi tôi đến đây chỉ vì chuyện này, vậy tôi đi trước.”
Anh quay người định rời đi, nhưng ngay lập tức, cổ tay bị Trần Dịch kéo lại. Lực tay của người đàn ông này mạnh hơn anh tưởng, khiến anh không thể dễ dàng thoát ra.
“Vội gì?” Trần Dịch nhướng mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng. “Tôi chưa nói xong.”
Phương Hạo nhếch môi. “Chẳng lẽ anh gọi nhân viên đến khách sạn chỉ để nói những lời mập mờ này sao?”
Trần Dịch bật cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo chút nguy hiểm.
“Cậu nghĩ tôi rảnh đến mức đó sao?”
Anh buông tay Phương Hạo, rót thêm một ly rượu, rồi tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh.
“Ngồi xuống đi.”
Phương Hạo trầm ngâm trong giây lát rồi cũng kéo ghế ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
“Anh muốn gì?”
Trần Dịch xoay xoay ly rượu trong tay, giọng điệu ung dung nhưng không giấu được sự áp bức:
“Cậu nghĩ vì sao tôi lại chọn cậu vào làm việc trong công ty của tôi?”
Phương Hạo hơi cau mày. Đây không phải là lần đầu anh tự hỏi điều này. Với kinh nghiệm và năng lực của mình, anh hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt ở bất cứ công ty nào, nhưng lời mời làm việc từ Trần Dịch lại đến quá đúng lúc, giống như… đã được sắp đặt từ trước.
Anh cẩn thận đáp: “Bởi vì tôi có năng lực.”
Trần Dịch bật cười, nhưng lần này nụ cười không còn mang theo sự dịu dàng giả tạo.
“Cậu quả thực có năng lực. Nhưng lý do đó chưa đủ để tôi đích thân mời cậu vào làm.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt tối lại.
“Tôi muốn cậu… trở thành người của tôi.”
Không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt.
Phương Hạo siết chặt tay, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu đây là một trò đùa, vậy thì thật không thú vị.”
Trần Dịch đặt ly rượu xuống bàn, nghiêng người về phía trước, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy anh.
“Cậu không hiểu ý tôi rồi, Phương Hạo.”
Anh hạ giọng, từng chữ rõ ràng:
“Tôi muốn cậu đứng về phía tôi. Cậu sẽ là người của tôi, không chỉ trong công việc… mà còn trong mọi mặt khác.”
Trái tim Phương Hạo đập mạnh một nhịp.
Câu nói này, hàm ý quá rõ ràng.
Anh không ngây thơ đến mức không hiểu. Nhưng điều khiến anh lo lắng hơn cả, là bản thân anh không chắc liệu mình có thể từ chối được đề nghị này hay không.