Trói Buộc Tổng Tài
Chương 12: Không Có Đường Lui
Phương Hạo siết chặt bàn tay, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
“Anh đang nói đùa phải không?” Giọng anh có chút cứng nhắc.
Trần Dịch vẫn điềm nhiên như cũ, ánh mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt anh.
“Cậu thấy tôi có giống đang đùa không?”
Phương Hạo hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Anh biết Trần Dịch là người như thế nào—một kẻ không bao giờ nói lời dư thừa. Nếu anh ta đã nói như vậy, nghĩa là anh ta thực sự có ý đó.
Anh nhíu mày, cất giọng lạnh lùng: “Tại sao lại là tôi? Anh có cả một đội ngũ trung thành, có những người giỏi hơn tôi, vậy tại sao lại muốn tôi ‘trở thành người của anh’?”
Trần Dịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra một tia thích thú.
“Cậu muốn nghe lý do thật sao?”
Phương Hạo gật đầu, bàn tay siết chặt vào nhau dưới mặt bàn, không để lộ ra chút bối rối nào.
Trần Dịch đứng dậy, chậm rãi bước về phía anh. Bóng dáng cao lớn của anh ta phủ xuống, khiến không gian giữa hai người trở nên căng thẳng.
“Vì cậu là người duy nhất dám chống đối tôi.”
Phương Hạo khẽ giật mình.
Trần Dịch mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo sự nguy hiểm.
“Những kẻ khác đều chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Nhưng cậu lại khác. Cậu không sợ tôi.” Anh ta dừng lại, cúi thấp người xuống gần hơn, giọng trầm thấp như gió lạnh lướt qua. “Và tôi thích điều đó.”
Phương Hạo ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với anh ta. Anh không hề sợ hãi, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trái tim anh đang đập nhanh hơn bình thường.
“Tôi không phải một món đồ để anh tùy ý lựa chọn.” Giọng anh cứng rắn.
Trần Dịch bật cười, đôi mắt đen sắc như dao. “Cậu không có quyền từ chối.”
Phương Hạo siết chặt tay, cảm giác như mình đang rơi vào một cái bẫy mà anh chưa kịp nhận ra.
“Ý anh là gì?”
Trần Dịch đứng thẳng người dậy, nụ cười trên môi dần biến mất.
“Tôi đã giúp cậu thoát khỏi đám người của Lâm Kha. Tôi cũng là người đã ngăn cản cái lệnh truy sát đó. Cậu nghĩ… tôi làm vậy không có mục đích gì sao?”
Toàn thân Phương Hạo cứng đờ.
Anh đã nghi ngờ từ lâu rằng việc mình có thể an toàn như vậy không phải là ngẫu nhiên, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Trần Dịch lại là người đứng sau mọi chuyện.
“Nếu không có tôi,” Trần Dịch tiếp tục, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo áp lực khủng khiếp, “bây giờ cậu đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Phương Hạo cắn môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Anh ghét cảm giác bị dồn ép vào đường cùng.
Nhưng lần này, anh không thể tìm được lối thoát.