Trói Buộc Tổng Tài
Chương 3: Nước Cờ Đầu Tiên
Sáng sớm hôm sau, Phương Hạo bước vào tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Trần Thị.
Bộ vest đen tinh tế ôm lấy thân hình cao ráo, từng bước chân của anh đầy tự tin, như thể nơi này vốn dĩ thuộc về anh. Nhân viên đi ngang qua đều không khỏi tò mò về người đàn ông xa lạ nhưng lại mang phong thái mạnh mẽ này.
"Anh ta là ai thế?"
"Không biết, nhưng nhìn cách anh ta đi lại, chắc chắn không phải người bình thường."
Phớt lờ những lời bàn tán, Phương Hạo đi thẳng đến thang máy chuyên dụng dành cho ban giám đốc. Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh đã thấy một người đàn ông trung niên đứng chờ sẵn—Tống Mẫn, trợ lý đắc lực của Trần Dịch.
"Phương tiên sinh." Tống Mẫn gật đầu, ánh mắt mang theo vài phần thăm dò. "Trần tổng đang đợi ngài trong văn phòng."
Phương Hạo chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, bước vào thang máy cùng Tống Mẫn.
Khi cửa thang máy mở ra tại tầng cao nhất, một khung cảnh bao quát toàn thành phố hiện ra trước mắt. Văn phòng của Trần Dịch được thiết kế với những tấm kính lớn, tạo nên không gian sang trọng và đầy uy quyền.
Phía sau bàn làm việc rộng lớn, Trần Dịch ngồi đó, lật giở tài liệu với vẻ mặt không chút cảm xúc. Chỉ đến khi Phương Hạo bước vào, anh mới dừng lại, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía người vừa đến.
"Xem ra cậu đúng giờ hơn tôi nghĩ." Trần Dịch nhàn nhạt nói.
Phương Hạo cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống một cách tự nhiên: "Tôi không thích lãng phí thời gian của mình, cũng không thích người khác lãng phí thời gian của tôi."
Trần Dịch khẽ nhướn mày, nhưng không đáp lại ngay. Anh đẩy một tập tài liệu về phía Phương Hạo.
"Vậy thì, để xem cậu có xứng đáng với thỏa thuận của chúng ta không."
Phương Hạo cầm tập tài liệu lên, lật qua một lượt. Đây là báo cáo về một dự án bất động sản mới của tập đoàn, với nhiều con số và dữ liệu phức tạp.
"Ba ngày." Anh nói.
Trần Dịch khoanh tay trước ngực, ánh mắt thăm dò: "Ba ngày?"
Phương Hạo đặt tài liệu xuống, đôi mắt sáng ngời đầy tự tin: "Tôi sẽ hoàn thành phân tích và đưa ra phương án tối ưu trong ba ngày. Nếu tôi làm được, Trần tổng sẽ phải công nhận giá trị của tôi."
Trần Dịch nhìn anh vài giây, sau đó bật cười nhẹ.
"Được, vậy tôi chờ xem màn trình diễn của cậu."
Cơn gió nhẹ từ cửa kính thổi vào, mang theo không khí lành lạnh của buổi sáng. Hai người đàn ông nhìn nhau, như thể vừa đặt cược vào một ván cờ nguy hiểm.
Chỉ là, không ai biết được… ai mới là người sẽ nắm quyền kiểm soát cuối cùng.