Tiên Lộ Song Hành
Chương 10: Chân Tướng Bị Chôn Vùi
Lục Thanh Lam ngồi lặng trong đình viện, ánh mắt phức tạp khi nghĩ về những hình ảnh vừa thấy.
Dù chưa hiểu rõ, nhưng nàng cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ với ký ức ấy.
Bạch y nữ tử trong mộng cảnh, không thể nghi ngờ—chính là Bạch Tử Sương.
Nhưng tại sao?
Nàng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm vang lên.
“Ngươi vừa thấy gì?”
Lục Thanh Lam giật mình, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Bạch Tử Sương nhìn nàng sắc bén hơn thường ngày, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm tư của nàng.
Lục Thanh Lam muốn lảng tránh, nhưng nàng biết, với tính cách của Bạch Tử Sương, một khi đã nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nàng cười nhẹ, cố ý nói:
“Không có gì. Chỉ là mảnh gương này có vẻ hơi cổ quái, khiến ta hơi choáng váng một chút.”
Bạch Tử Sương im lặng, đôi mắt tím nhạt khẽ nheo lại.
Nàng không tin.
Từ khi nào Lục Thanh Lam lại biết giấu diếm trước mặt nàng?
Từ khi nào nàng có thể thản nhiên cười, che giấu những điều quan trọng như vậy?
Bạch Tử Sương không hỏi thêm.
Nàng chỉ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Lục Thanh Lam.
“Ngươi…”
Lục Thanh Lam vừa định né tránh thì đã muộn.
Một luồng linh lực tinh thuần tràn vào thần thức nàng, nhanh như tia chớp xuyên qua lớp phòng ngự yếu ớt.
“Không ổn!”
Nàng biết Bạch Tử Sương đang trực tiếp tra xét ký ức của mình!
Trong biển thức hải của Lục Thanh Lam, Bạch Tử Sương như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Không gian xung quanh tối đen, nhưng rất nhanh, ánh sáng xuất hiện.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa đào nhàn nhạt.
Phía trước nàng, một nữ tử vận hồng y đang quay lưng lại.
Dưới trời hoa rơi, nàng đứng lặng lẽ, tay cầm một chiếc gương tròn hoàn chỉnh.
Bạch Tử Sương nhìn bóng lưng ấy, tim bỗng nhiên đập nhanh.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Giây phút nữ tử hồng y quay lại, ánh mắt hai người giao nhau—
Đôi mắt ấy… giống hệt Lục Thanh Lam!
Bạch Tử Sương chấn động.
Hình ảnh nhanh chóng tan biến, nàng bị đẩy ra khỏi thức hải của Lục Thanh Lam.
Nàng mở mắt, hơi thở có phần rối loạn.
Lục Thanh Lam cũng kinh hoàng nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hai người đều đã hiểu rõ một điều—
Lục Thanh Lam không chỉ đơn thuần là một phàm nhân mang huyết mạch thần bí.
Nàng chính là người trong ký ức ấy.
Và Bạch Tử Sương… cũng không hề xa lạ với quá khứ đó.