Tiên Lộ Song Hành
Chương 12: Lời Hứa Đẫm Máu
Cảnh vật trong ký ức dần trở nên rõ ràng.
Lục Thanh Lam mở mắt, thấy mình đang đứng trên một ngọn núi cao, xung quanh là biển mây trắng xóa.
Trước mặt nàng, nữ tử bạch y đang lặng lẽ nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Bạch Tử Sương.
Không—đây không phải Bạch Tử Sương của hiện tại, mà là nàng trong kiếp trước.
Hình dáng vẫn như vậy, nhưng khí tức lại mang theo một sự xa cách không thể chạm đến.
Lục Thanh Lam của kiếp trước—người mang hồng y—chậm rãi tiến lại gần.
“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Giọng nói của chính nàng vang lên, nhưng giờ đây nàng lại không thể kiểm soát được bản thân.
Nữ tử bạch y quay lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước mùa đông.
“Tử Lam…”
Người đó nhẹ giọng gọi tên nàng.
Lục Thanh Lam chấn động.
Tử Lam?
Tên này, nàng chưa từng nghe ai gọi mình như vậy ở kiếp này. Nhưng trong ký ức này, nó lại quen thuộc đến đau lòng.
“Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Bạch Tử Sương của kiếp trước nhẹ nhàng nói, trong mắt không hề có gợn sóng.
“Ngươi nói dối.”
Lục Thanh Lam—không, Tử Lam của kiếp trước—siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe.
“Nếu ta có thể đổi mạng để ngươi không cần làm vậy, ngươi có đồng ý không?”
Nữ tử bạch y lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ cười một cách chua xót.
“Ngươi biết ta không thể.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Thanh Lam dâng lên một cảm giác tuyệt vọng đến đáng sợ.
Nàng biết mình sắp chứng kiến điều gì đó, và bản thân không thể thay đổi.
Bạch Tử Sương của kiếp trước quay người, vung tay vẽ nên một trận pháp phức tạp.
Không gian xung quanh chấn động.
Một dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nàng nhỏ xuống, rơi vào trận pháp.
“Ngươi đang làm gì?”
Tử Lam hoảng hốt lao tới, nhưng lại bị một luồng kết giới vô hình ngăn lại.
Bạch Tử Sương mỉm cười nhàn nhạt.
Nụ cười ấy… mang theo sự cam chịu, mang theo lời từ biệt.
“Ta phong ấn tất cả. Ký ức, nhân duyên, cả chính ta.”
Tử Lam chết lặng.
“Ngươi…”
Trước khi nàng kịp nói gì, trận pháp đã sáng rực.
Toàn bộ không gian rung chuyển.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ hư không—
“Phong ấn hoàn tất.”
Một cơn gió mạnh cuốn lấy mọi thứ.
Ánh mắt cuối cùng mà Tử Lam thấy được—
Chính là hình bóng Bạch Tử Sương dần dần tan biến trong ánh sáng trắng.
Ký ức vụt tắt.
Lục Thanh Lam giật mình mở mắt.
Nàng đã trở lại hiện tại.
Trước mặt nàng, Bạch Tử Sương vẫn đang ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Nhưng trái tim Lục Thanh Lam lại đau nhói.
Bây giờ, nàng đã nhớ ra tất cả.
Kiếp trước, nàng và Bạch Tử Sương không phải vô tình gặp nhau.
Họ từng là tri kỷ, là song tu đạo lữ.
Nhưng vì một lý do nào đó, chính Bạch Tử Sương đã tự phong ấn ký ức và nhân duyên của cả hai, chấm dứt mọi thứ.
Nàng đã bị bỏ lại.
Và giờ đây, khi nàng nhớ lại tất cả, Bạch Tử Sương thì vẫn không hay biết gì.
Lục Thanh Lam nhìn nữ tử trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người, thật gần, nhưng cũng thật xa.
Nàng nên làm gì đây?