Tiên Lộ Song Hành
Chương 13: Bóng Người Trong Đêm
t còn chút mơ hồ của Lục Thanh Lam.
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
Chương 3: Phong Ấn Thượng Cổ
Cơn cuồng phong quét qua Huyết Nguyệt Cốc dần lắng xuống, để lại không gian yên ắng đến lạ thường.
Bạch Tử Sương thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng quét qua những yêu thú đang run rẩy bỏ trốn. Nhưng lúc này, thứ khiến nàng chú ý nhất không phải lũ yêu thú, mà là Lục Thanh Lam.
Nàng quỳ gối trên nền đất, bàn tay run run chạm lên ấn ký đang dần mờ đi trên trán mình. Đó không phải thứ mà một phàm nhân có thể có.
Bạch Tử Sương trầm giọng:
“Ngươi thật sự không biết gì sao?”
Lục Thanh Lam khẽ nhắm mắt, hơi thở vẫn chưa ổn định. “Ta… chỉ nhớ khi còn nhỏ, ta từng bị bệnh nặng. Khi tỉnh lại, trong đầu có rất nhiều hình ảnh mơ hồ… nhưng chưa từng có chuyện như hôm nay.”
Bạch Tử Sương im lặng quan sát. Nàng không cảm nhận được ác ý từ Lục Thanh Lam, nhưng những điều vừa xảy ra lại quá mức kỳ lạ.
Huyết mạch của nàng, ấn ký kia, và cả luồng linh lực cường đại ấy…
Lục Thanh Lam đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên, một dòng khí nóng rực chạy dọc kinh mạch. Cơn đau khiến nàng khẽ kêu lên.
Bạch Tử Sương lập tức bước đến, tay đặt lên cổ tay nàng.
Chỉ trong chốc lát, nàng cảm nhận được một nguồn linh lực đang bạo động trong cơ thể Lục Thanh Lam.
“Ngươi bị nghịch hành linh mạch. Nếu không áp chế kịp thời, sẽ có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”
Dứt lời, Bạch Tử Sương nhanh chóng kết ấn, từng luồng linh lực băng hàn từ lòng bàn tay nàng truyền sang Lục Thanh Lam.
Cảm giác như một dòng suối mát lạnh tràn qua người, cơn đau dần lắng xuống.
Lục Thanh Lam mơ hồ ngước nhìn Bạch Tử Sương. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy sự băng lãnh trên người vị đại đệ tử Thiên Huyền Môn này không còn quá xa cách nữa.
“Tử Sương…”
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng Bạch Tử Sương vẫn nghe rõ. Tay nàng khẽ siết lại, tiếp tục truyền linh lực vào cơ thể đối phương.
“Ngươi chưa từng tu hành, kinh mạch yếu ớt, không thể khống chế linh lực mạnh như vậy.”
Lục Thanh Lam gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vậy, ta có thể tu luyện không?”
Bạch Tử Sương thoáng dừng lại. Một phàm nhân muốn bước vào tiên lộ, con đường đó không hề dễ dàng.
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của Lục Thanh Lam, trái tim khẽ dao động.
“Ngươi không sợ sao?”
Lục Thanh Lam khẽ cười: “Có ngươi ở đây, ta không sợ.”
Trong thoáng chốc, Bạch Tử Sương như bị câu nói ấy đánh thẳng vào tâm khảm.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy câu trả lời này… rất quen thuộc.
Tựa như đã từng nghe qua từ một nơi nào đó rất xa, rất lâu trước đây.
Chương 4: Mộng Cảnh Tiền Trần
Sau khi cơn bạo động linh lực trong cơ thể Lục Thanh Lam được áp chế, Bạch Tử Sương dìu nàng đến một hang động gần đó để nghỉ ngơi.
Bên ngoài, trời đã hửng sáng, ánh dương đầu tiên le lói sau đỉnh núi, chiếu xuống vạn vật một lớp sương nhạt mờ ảo.
Lục Thanh Lam ngồi tựa vào vách đá, hơi thở đã ổn định hơn, nhưng thần sắc vẫn còn chút mơ màng. Cả đêm qua, nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó đang lay động sâu trong tâm trí mình.
Bạch Tử Sương khoanh chân ngồi đối diện, ánh mắt bình thản nhìn nàng. “Ngươi có cảm thấy khác thường không?”
Lục Thanh Lam khẽ nhíu mày. “Ta… có một giấc mơ.”
Bạch Tử Sương không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Lục Thanh Lam chậm rãi kể:
“Trong mơ, ta thấy một nơi vô cùng rộng lớn. Có cung điện vàng son lộng lẫy, có một biển hoa đào trải dài đến tận chân trời… Và có một người đứng giữa cánh hoa bay.”
“Người đó… mặc bạch y, tóc dài như mực, tay cầm một thanh trường kiếm.”
Giọng nàng nhỏ dần, như đang chìm vào ký ức của chính mình. “Người đó quay lại nhìn ta… ánh mắt rất quen thuộc.”
Bạch Tử Sương thoáng sững người.
Một người bạch y, tay cầm kiếm, đứng giữa biển hoa đào?
Hình ảnh này, tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Lục Thanh Lam tiếp tục, giọng nàng thấp dần:
“Nàng ấy nói một câu… nhưng ta không nghe rõ.”
Bạch Tử Sương im lặng thật lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Nàng luôn tin rằng bản thân không màng thế sự, không có vướng bận hồng trần. Nhưng khi nghe những lời này từ Lục Thanh Lam, trái tim nàng khẽ rung động.
Một cảm giác mơ hồ, như thể một sợi dây vô hình nào đó đang kéo hai người lại gần nhau.
Một lúc sau, Bạch Tử Sương chậm rãi lên tiếng:
“Nếu đó là ký ức tiền kiếp, thì rất có thể… ngươi và ta từng quen biết.”
Lục Thanh Lam nhìn nàng, trong mắt dường như ánh lên một tia chấn động.
“Nếu vậy…” Nàng cười nhẹ. “Có khi nào ta từng nợ ngươi điều gì không?”
Bạch Tử Sương khẽ nhướng mày. “Ngươi nghĩ sao?”
Lục Thanh Lam nhìn nàng một lúc, rồi lắc đầu:
“Nếu ta thật sự từng nợ ngươi, vậy kiếp này… ta sẽ hoàn trả.”
Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng Bạch Tử Sương dao động.
Gió khẽ lùa qua hang đá, mang theo hương sương mai thanh khiết. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, tựa như có điều gì đó không cần phải nói ra, nhưng đã dần dần rõ ràng hơn trong lòng.
Bạch Tử Sương trầm giọng nói:
“Chúng ta phải rời khỏi đây. Trở về Thiên Huyền Môn, có lẽ ta sẽ tìm được cách giải khai bí ẩn này.”
Lục Thanh Lam khẽ gật đầu. Nhưng sâu trong tâm trí nàng, giấc mơ kia vẫn không ngừng vang vọng.
Một nơi đầy hoa đào.
Một nữ tử bạch y.
Một câu nói chưa kịp nghe rõ.
Chương 5: Người Biết Quá Khứ
Sau ba ngày băng qua núi rừng, Bạch Tử Sương và Lục Thanh Lam cuối cùng cũng đến ranh giới của Thiên Huyền Môn.
Từ xa, từng tầng mây lững lờ trôi, che phủ dãy núi hùng vĩ, nơi các tiên môn ẩn cư giữa trời đất. Thiên Huyền Môn là một trong những chính đạo thượng thừa, đại diện cho sự thanh cao và chính trực, môn quy nghiêm khắc, không dễ dung nạp người ngoài.
Bạch Tử Sương chậm rãi bước qua cổng đá lớn, Lục Thanh Lam đi bên cạnh nàng, ánh mắt có chút ngỡ ngàng trước cảnh sắc thần tiên trước mặt.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói già nua vang lên từ phía trước:
“Bạch trưởng lão đã về.”
Một lão giả râu tóc bạc phơ, tay chống trượng, đang đứng chờ họ từ lâu. Ông ta chính là Huyền Dương Chân Nhân, một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất của Thiên Huyền Môn.
Ánh mắt ông lướt qua Bạch Tử Sương, sau đó dừng lại trên người Lục Thanh Lam. Đôi mắt ông dần nheo lại, như đang nhìn xuyên qua nàng, vào tận những ký ức sâu xa nhất.
Lục Thanh Lam khẽ rùng mình.
Bạch Tử Sương cảm nhận được sự khác thường, nàng trầm giọng: “Trưởng lão, có gì không ổn sao?”
Huyền Dương Chân Nhân không lập tức trả lời, chỉ chậm rãi nói:
“Cô nương này… xin mời đi theo ta một chuyến.”
Bạch Tử Sương nhíu mày, chắn trước Lục Thanh Lam: “Tại sao?”
Lão giả lắc đầu, ánh mắt mang theo chút thâm sâu khó đoán:
“Chuyện này… có lẽ chỉ có ta mới giải thích được.”
Lục Thanh Lam nhìn sang Bạch Tử Sương, khẽ gật đầu. “Không sao, ta đi cùng tiền bối.”
Thấy nàng đồng ý, Bạch Tử Sương không nói thêm, chỉ lặng lẽ theo sau.
Họ bước vào một tòa đại điện cổ kính, ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đá tạo ra một bầu không khí trầm mặc.
Huyền Dương Chân Nhân đứng trước một chiếc bệ đá, đưa tay vẽ một vòng sáng trên không trung. Một tấm kính nước xuất hiện, phản chiếu hình ảnh mơ hồ.
Lục Thanh Lam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Huyền Dương Chân Nhân nhìn nàng, chậm rãi nói:
“Ngươi… có từng nghe về Thần Tịch Cung chưa?”
Lục Thanh Lam lắc đầu, nhưng bên tai nàng dường như vang lên một tiếng thì thầm rất khẽ, xa xôi mà quen thuộc.
Bạch Tử Sương cũng khẽ nhíu mày: “Thần Tịch Cung… không phải đã diệt vong từ mười vạn năm trước rồi sao?”
Huyền Dương Chân Nhân gật đầu:
“Đúng vậy. Thần Tịch Cung từng là một thánh địa tu tiên, nhưng trong một đêm, toàn bộ cung điện hóa thành tro bụi, không ai biết nguyên do.”
Ông nhìn thẳng vào Lục Thanh Lam:
“Nhưng ta nghi ngờ… ngươi có liên quan đến Thần Tịch Cung.”
Lục Thanh Lam tròn mắt, kinh ngạc: “Ta sao?”
Huyền Dương Chân Nhân thở dài:
“Ngươi có biết, trong những tài liệu xưa kia ghi lại… Thần Tịch Cung có một vị thánh nữ tuyệt thế, mang trong mình huyết mạch luân hồi?”
Bạch Tử Sương đột ngột siết chặt tay.
Huyết mạch luân hồi!
Đó không phải là một truyền thuyết đơn thuần. Những người mang huyết mạch này có thể tái sinh qua nhiều kiếp, nhưng ký ức tiền kiếp của họ luôn bị phong ấn. Chỉ khi có nhân duyên đặc biệt hoặc gặp một biến cố lớn, ký ức mới có thể thức tỉnh.
Lục Thanh Lam chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Huyền Dương Chân Nhân nhìn nàng, giọng trầm thấp:
“Nếu ta đoán không nhầm… ngươi chính là hậu thân của vị thánh nữ đó.”
Khoảnh khắc ấy, trong tâm trí Lục Thanh Lam, một tiếng chuông vang vọng.
Những hình ảnh chắp vá từ giấc mơ bỗng trở nên rõ ràng hơn.
Nàng nhớ ra.
Biển hoa đào.
Nữ tử bạch y cầm kiếm.
Và một câu nói dở dang:
"Kiếp sau… nếu chúng ta gặp lại, liệu nàng có còn nhớ ta không?"
Lục Thanh Lam nhìn sang Bạch Tử Sương.
Nàng nhận ra.
Ánh mắt này, bóng hình này… không phải chỉ thuộc về kiếp này.
Bạch Tử Sương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt bình lặng nhưng sâu thẳm như đại dương.
Có lẽ…
Đây không chỉ là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Mà là lần tái ngộ sau vạn năm luân hồi.
Chương 6: Ký Ức Giấu Kín
Lục Thanh Lam ngẩn người. Những lời của Huyền Dương Chân Nhân như tiếng chuông chấn động tâm trí nàng.
Thần Tịch Cung.
Huyết mạch luân hồi.
Và mối liên hệ với kiếp trước.
Bạch Tử Sương đứng bên cạnh, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng trong lòng nàng lại như có hàng vạn con sóng ngầm cuộn trào.
Nàng không rõ vì sao khi nghe đến hai chữ Thần Tịch Cung, tim nàng lại đập mạnh đến thế.
Huyền Dương Chân Nhân nhìn cả hai hồi lâu, rồi nói:
“Hai người các ngươi… có lẽ không chỉ đơn thuần quen biết trong kiếp này.”
Lời này vừa dứt, bầu không khí trong đại điện như ngưng đọng.
Lục Thanh Lam nhìn Bạch Tử Sương, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Nếu nàng thật sự từng là thánh nữ của Thần Tịch Cung, vậy còn Bạch Tử Sương thì sao?
Là ai trong quá khứ của nàng?
Bạch Tử Sương không nói gì, nhưng một cơn đau bất ngờ nhói lên trong đầu nàng.
Hình ảnh mơ hồ lóe lên trong tâm trí.
Nàng thấy bản thân đứng trên một vách đá cao, gió thổi mạnh làm tà áo trắng tung bay.
Phía dưới là một cánh đồng hoa đào trải dài, cánh hoa rơi rụng như mưa.
Trước mặt nàng, có một người mặc y phục đỏ, đứng quay lưng về phía nàng.
Người đó quay lại—
Một gương mặt quen thuộc.
Lục Thanh Lam.
Nhưng không phải Lục Thanh Lam của hiện tại.
Mà là một nữ tử mang thần thái cao quý, ánh mắt sâu thẳm tựa bầu trời sao, giữa trán là một ấn ký hình hoa đào đỏ rực.
“Ngươi…”
Bạch Tử Sương giật mình mở mắt, ý thức trở lại với hiện tại.
Nàng không thể phủ nhận—
Lời của Huyền Dương Chân Nhân rất có khả năng là thật.
Nàng và Lục Thanh Lam, không chỉ là bằng hữu trong kiếp này.
Có lẽ, họ đã từng đứng bên nhau từ vạn năm trước.
Có lẽ, nàng cũng có một thân phận khác trong quá khứ, một thân phận mà ngay cả chính nàng cũng chưa thể nhớ ra.
Huyền Dương Chân Nhân quan sát cả hai, trong mắt lộ vẻ suy tư.
“Ký ức luân hồi không dễ gì mở ra. Nhưng nếu có duyên, tất cả sẽ dần sáng tỏ.”
Ông thở dài, giọng trầm thấp như vọng về từ một thời xa xăm:
“Thần Tịch Cung đã diệt vong, nhưng nhân quả chưa dứt. Hai người các ngươi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với quá khứ.”
Bạch Tử Sương và Lục Thanh Lam lặng lẽ nhìn nhau.
Không cần nói ra, họ đều hiểu rằng…
Con đường phía trước, không còn đơn thuần là con đường tu tiên nữa.
Mà còn là hành trình tìm lại những gì đã mất trong thời gian.
Chương 7: Bí Mật Trong Cổ Tịch
Sau khi rời khỏi đại điện, Bạch Tử Sương không lập tức quay về động phủ của mình mà đi thẳng đến Tàng Thư Các của Thiên Huyền Môn.
Tàng Thư Các là nơi lưu trữ tất cả các điển tịch cổ xưa, ghi chép lại lịch sử của tiên giới, các môn phái, cũng như những sự kiện đã bị vùi lấp bởi dòng chảy thời gian.
Bạch Tử Sương lướt tay qua từng quyển sách cũ kỹ, ánh mắt dừng lại trên một kệ gỗ có ghi ba chữ:
"Tiên Tông Lịch Sử"
Nàng cẩn thận rút ra một quyển cổ tịch đã ngả màu, lật mở từng trang một.
Hàng chữ mờ nhạt ghi lại những sự kiện quan trọng của các tiên môn qua từng thời đại. Khi lật đến trang thứ ba mươi bảy, nàng đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc:
"Thần Tịch Cung – Huy Hoàng Và Diệt Vong"
Đôi mắt Bạch Tử Sương khẽ lóe sáng, nàng tập trung đọc kỹ từng chữ.
Thần Tịch Cung, một trong những tiên tông cổ xưa nhất, từng thống lĩnh một vùng trời. Các đệ tử của Thần Tịch Cung tu luyện một loại đạo pháp đặc biệt, dựa vào huyết mạch luân hồi để lĩnh ngộ thiên đạo.
Tuy nhiên, vào mười vạn năm trước, toàn bộ Thần Tịch Cung đã bị hủy diệt chỉ trong một đêm. Không ai biết ai là thủ phạm, cũng không ai biết nguyên nhân thực sự của cuộc thảm sát đó.
Người ta đồn rằng, đêm đó, máu chảy thành sông, thi thể chất đầy, nhưng duy nhất một người sống sót đã biến mất không dấu vết.
Bạch Tử Sương nhíu mày.
Một người sống sót?
Ai có thể thoát khỏi thảm sát đó? Và người đó có còn tồn tại đến ngày nay không?
Nàng tiếp tục lật trang, nhưng phần còn lại của quyển sách đã bị xóa mờ.
Bạch Tử Sương trầm mặc.
Có ai đó đã cố tình phong ấn hoặc xóa đi đoạn ghi chép quan trọng nhất.
Vậy là vẫn còn bí mật chưa được hé lộ.
Bất giác, nàng nhớ lại những hình ảnh mơ hồ trong đầu mình—
Biển hoa đào.
Nữ tử bạch y.
Và Lục Thanh Lam trong y phục đỏ.
Những điều này… có liên quan gì đến thảm kịch của Thần Tịch Cung không?
Nàng siết chặt quyển sách trong tay.
Cho dù quá khứ có bị che giấu thế nào, nàng cũng phải tìm ra sự thật.
Bạch Tử Sương khép sách lại, đôi mắt lóe lên vẻ kiên định.
Nếu bí mật của Thần Tịch Cung có liên quan đến nàng và Lục Thanh Lam, vậy thì—
Dù có phải đối mặt với thiên đạo, nàng cũng nhất định truy đến tận cùng!
Chương 8: Cổ Vật Bị Lãng Quên
Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, Bạch Tử Sương không vội quay về mà đi sâu vào Động Hư Không, nơi lưu trữ những vật phẩm cổ xưa của Thiên Huyền Môn.
Động Hư Không nằm dưới lòng núi, được canh giữ bởi trận pháp cường đại. Chỉ những trưởng lão và đệ tử chân truyền mới có quyền ra vào.
Vừa bước vào, ánh mắt nàng lập tức bị thu hút bởi một luồng khí tức quen thuộc.
Ở góc sâu nhất của động, giữa vô số bảo vật, có một chiếc hộp gỗ đen phủ đầy bụi thời gian.
Bạch Tử Sương đưa tay phủi nhẹ, để lộ những hoa văn cổ xưa được khắc trên nắp hộp.
Nàng khẽ nhíu mày.
Đây là phù văn của Thần Tịch Cung.
Tại sao một vật có liên quan đến Thần Tịch Cung lại xuất hiện trong kho báu của Thiên Huyền Môn?
Bạch Tử Sương vận một tia linh lực, mở nắp hộp.
Bên trong là một mảnh gương vỡ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Nàng nhẹ nhàng cầm lên, lập tức cảm thấy một luồng khí tức kỳ lạ lan tỏa.
Cảnh vật trước mắt nàng chợt mờ đi.
Một hình ảnh hiện lên trong tâm trí—
Một nữ tử vận hồng y, tay cầm một chiếc gương tròn hoàn chỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn vào nó.
Đứng đối diện nàng ta là một nữ tử bạch y—
Ánh mắt lạnh lùng, dung nhan tuyệt mỹ, nhưng sâu trong đôi mắt đó là một tia dao động khó nắm bắt.
"Nếu có kiếp sau… nàng có còn nhớ ta không?"
Tiếng nói vang vọng, khiến lòng Bạch Tử Sương rung lên một cách khó hiểu.
Nàng giật mình, thoát khỏi ảo ảnh.
Bàn tay khẽ run, nàng nhìn mảnh gương trong tay.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên từ tận đáy lòng.
Không thể nào…
Chiếc gương này—
Có liên quan đến nàng sao?
Chương 9: Tàn Ảnh Ký Ức
Bạch Tử Sương cầm mảnh gương trong tay, lòng đầy nghi hoặc. Nàng biết nó có liên quan đến Thần Tịch Cung, nhưng rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, nàng vẫn chưa thể xác định.
Bất giác, nàng quay sang nhìn Lục Thanh Lam, ánh mắt phức tạp.
Có lẽ… nàng nên thử.
“Thanh Lam.”
Lục Thanh Lam đang ngồi trong đình viện, nghe tiếng gọi liền quay lại, dịu dàng cười:
“Sao vậy?”
Bạch Tử Sương im lặng một lát, sau đó chậm rãi đưa mảnh gương ra trước mặt nàng.
“Ngươi thử cầm nó xem.”
Lục Thanh Lam hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Nàng nhẹ nhàng đón lấy mảnh gương từ tay Bạch Tử Sương.
Ngay khoảnh khắc ngón tay nàng chạm vào bề mặt lạnh lẽo của mảnh gương, một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột bùng phát.
ẦM!
Thời không như xoay chuyển, cảnh vật xung quanh biến mất, trước mắt nàng chỉ còn một vùng không gian hư ảo.
Một dòng ký ức xa xăm chợt ùa về.
—
Giữa một biển hoa đào rực rỡ, một nữ tử mặc bạch y đứng lặng lẽ.
Lục Thanh Lam cảm thấy hô hấp nghẹn lại.
Nữ tử kia… rất giống Bạch Tử Sương.
Nhưng khí chất của nàng lại khác biệt—thanh lãnh nhưng cũng bi thương, tựa như mang theo gánh nặng thiên thu.
Đối diện với nàng là một nữ tử khác, vận y phục đỏ, mái tóc đen dài bay theo gió.
Nữ tử hồng y khẽ cười, trong mắt tràn ngập tình cảm sâu sắc.
“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Bạch y nữ tử im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ giọng đáp:
“Đây là con đường ta đã chọn.”
Giọng nói ấy…
Lục Thanh Lam chấn động.
Là giọng của Bạch Tử Sương!
Nữ tử hồng y nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sâu như biển.
“Nếu có kiếp sau… nàng có còn nhớ ta không?”
Lời nói quen thuộc ấy, tựa như đã từng vang vọng qua hàng vạn năm, nay một lần nữa khắc vào tâm trí nàng.
Lục Thanh Lam cảm thấy tim mình nhói đau.
Nàng muốn đáp lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, cảnh vật xung quanh đã tan biến.
ẦM!
Ý thức trở lại hiện tại.
Nàng giật mình mở mắt, phát hiện bản thân vẫn đang ở trong đình viện của Thiên Huyền Môn.
Mảnh gương trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt rồi nhanh chóng lụi tàn.
Bạch Tử Sương nắm lấy vai nàng, ánh mắt hiện lên tia lo lắng hiếm thấy.
“Ngươi làm sao vậy?”
Lục Thanh Lam run nhẹ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Nàng ngước nhìn Bạch Tử Sương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
“Ta…”
Nàng muốn nói ra những gì mình vừa thấy. Nhưng lời đến bên môi, nàng lại chần chừ.
Nếu đây thật sự là ký ức của tiền kiếp, vậy rốt cuộc… mối quan hệ giữa nàng và Bạch Tử Sương năm xưa là gì?
Chương 10: Chân Tướng Bị Chôn Vùi
Lục Thanh Lam ngồi lặng trong đình viện, ánh mắt phức tạp khi nghĩ về những hình ảnh vừa thấy.
Dù chưa hiểu rõ, nhưng nàng cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ với ký ức ấy.
Bạch y nữ tử trong mộng cảnh, không thể nghi ngờ—chính là Bạch Tử Sương.
Nhưng tại sao?
Nàng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm vang lên.
“Ngươi vừa thấy gì?”
Lục Thanh Lam giật mình, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Bạch Tử Sương nhìn nàng sắc bén hơn thường ngày, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm tư của nàng.
Lục Thanh Lam muốn lảng tránh, nhưng nàng biết, với tính cách của Bạch Tử Sương, một khi đã nghi ngờ thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nàng cười nhẹ, cố ý nói:
“Không có gì. Chỉ là mảnh gương này có vẻ hơi cổ quái, khiến ta hơi choáng váng một chút.”
Bạch Tử Sương im lặng, đôi mắt tím nhạt khẽ nheo lại.
Nàng không tin.
Từ khi nào Lục Thanh Lam lại biết giấu diếm trước mặt nàng?
Từ khi nào nàng có thể thản nhiên cười, che giấu những điều quan trọng như vậy?
Bạch Tử Sương không hỏi thêm.
Nàng chỉ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Lục Thanh Lam.
“Ngươi…”
Lục Thanh Lam vừa định né tránh thì đã muộn.
Một luồng linh lực tinh thuần tràn vào thần thức nàng, nhanh như tia chớp xuyên qua lớp phòng ngự yếu ớt.
“Không ổn!”
Nàng biết Bạch Tử Sương đang trực tiếp tra xét ký ức của mình!
Trong biển thức hải của Lục Thanh Lam, Bạch Tử Sương như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Không gian xung quanh tối đen, nhưng rất nhanh, ánh sáng xuất hiện.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa đào nhàn nhạt.
Phía trước nàng, một nữ tử vận hồng y đang quay lưng lại.
Dưới trời hoa rơi, nàng đứng lặng lẽ, tay cầm một chiếc gương tròn hoàn chỉnh.
Bạch Tử Sương nhìn bóng lưng ấy, tim bỗng nhiên đập nhanh.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Giây phút nữ tử hồng y quay lại, ánh mắt hai người giao nhau—
Đôi mắt ấy… giống hệt Lục Thanh Lam!
Bạch Tử Sương chấn động.
Hình ảnh nhanh chóng tan biến, nàng bị đẩy ra khỏi thức hải của Lục Thanh Lam.
Nàng mở mắt, hơi thở có phần rối loạn.
Lục Thanh Lam cũng kinh hoàng nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hai người đều đã hiểu rõ một điều—
Lục Thanh Lam không chỉ đơn thuần là một phàm nhân mang huyết mạch thần bí.
Nàng chính là người trong ký ức ấy.
Và Bạch Tử Sương… cũng không hề xa lạ với quá khứ đó.
Chương 11: Truy Tìm Ký Ức
Bầu không khí trong đình viện lặng như nước.
Lục Thanh Lam vẫn chưa hoàn toàn định thần sau khi bị Bạch Tử Sương xâm nhập thức hải. Nàng nhìn đối phương, cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ.
Bạch Tử Sương vốn lạnh lùng, nhưng lúc này, ánh mắt nàng dường như mang theo một tia dao động mà trước nay chưa từng có.
“Lục Thanh Lam.”
Giọng nói của Bạch Tử Sương vẫn trầm ổn, nhưng sâu trong đó chứa đựng sự chắc chắn không thể lay chuyển.
“Ngươi chính là nàng.”
Lục Thanh Lam rùng mình, không thể che giấu sự chấn động trong lòng.
Bạch Tử Sương đã nhận ra—nàng chính là người trong ký ức xa xưa ấy.
Còn nàng… cũng không thể phủ nhận.
Mặc dù chỉ là những mảnh vụn mơ hồ, nhưng tình cảm quen thuộc, nỗi đau đớn day dứt, tất cả đều chân thực đến đáng sợ.
Nàng không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Tử Sương lại không chờ đợi.
Nàng vung tay, một luồng linh quang hiện ra.
Một chiếc bạch ngọc giản xuất hiện trong tay nàng.
“Đây là bí pháp Thần Tịch Cung, có thể khơi mở ký ức bị phong ấn.”
Bạch Tử Sương nhìn thẳng vào Lục Thanh Lam, ánh mắt kiên định.
“Ta muốn thử.”
Lục Thanh Lam giật mình: “Ngươi có chắc không? Nếu là ký ức bị phong ấn, ắt hẳn không đơn giản…”
Bạch Tử Sương không đáp.
Nàng chỉ lặng lẽ vận linh lực, thúc động ngọc giản.
ẦM!
Một trận pháp cổ xưa lập tức xuất hiện giữa không trung.
Ánh sáng trắng bừng lên, bao phủ hai người.
Thần thức của họ bị kéo vào một dòng xoáy thời gian vô tận.
Trong không gian mờ ảo, ký ức dần hiện ra.
Lần này không còn là những hình ảnh mơ hồ, mà là những đoạn hồi ức rõ ràng, như thể họ đang thực sự sống lại trong quá khứ.
Bạch Tử Sương mở mắt.
Nàng đang đứng trên một ngọn núi cao, mây trắng cuộn trào dưới chân.
Bên cạnh nàng, một nữ tử vận hồng y, mắt phượng long lanh như có ánh lửa.
Nữ tử hồng y xoay người, đôi mắt chăm chú nhìn nàng.
“Bạch Tử Sương.”
Giọng nói dịu dàng ấy vang lên.
Bạch Tử Sương cảm thấy tim mình khẽ run.
Không cần suy nghĩ, nàng biết—đây chính là tiền kiếp của họ.
Và nữ tử trước mặt nàng… chính là Lục Thanh Lam của kiếp trước!
Chương 12: Lời Hứa Đẫm Máu
Cảnh vật trong ký ức dần trở nên rõ ràng.
Lục Thanh Lam mở mắt, thấy mình đang đứng trên một ngọn núi cao, xung quanh là biển mây trắng xóa.
Trước mặt nàng, nữ tử bạch y đang lặng lẽ nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Bạch Tử Sương.
Không—đây không phải Bạch Tử Sương của hiện tại, mà là nàng trong kiếp trước.
Hình dáng vẫn như vậy, nhưng khí tức lại mang theo một sự xa cách không thể chạm đến.
Lục Thanh Lam của kiếp trước—người mang hồng y—chậm rãi tiến lại gần.
“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Giọng nói của chính nàng vang lên, nhưng giờ đây nàng lại không thể kiểm soát được bản thân.
Nữ tử bạch y quay lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước mùa đông.
“Tử Lam…”
Người đó nhẹ giọng gọi tên nàng.
Lục Thanh Lam chấn động.
Tử Lam?
Tên này, nàng chưa từng nghe ai gọi mình như vậy ở kiếp này. Nhưng trong ký ức này, nó lại quen thuộc đến đau lòng.
“Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Bạch Tử Sương của kiếp trước nhẹ nhàng nói, trong mắt không hề có gợn sóng.
“Ngươi nói dối.”
Lục Thanh Lam—không, Tử Lam của kiếp trước—siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe.
“Nếu ta có thể đổi mạng để ngươi không cần làm vậy, ngươi có đồng ý không?”
Nữ tử bạch y lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ cười một cách chua xót.
“Ngươi biết ta không thể.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Thanh Lam dâng lên một cảm giác tuyệt vọng đến đáng sợ.
Nàng biết mình sắp chứng kiến điều gì đó, và bản thân không thể thay đổi.
Bạch Tử Sương của kiếp trước quay người, vung tay vẽ nên một trận pháp phức tạp.
Không gian xung quanh chấn động.
Một dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nàng nhỏ xuống, rơi vào trận pháp.
“Ngươi đang làm gì?”
Tử Lam hoảng hốt lao tới, nhưng lại bị một luồng kết giới vô hình ngăn lại.
Bạch Tử Sương mỉm cười nhàn nhạt.
Nụ cười ấy… mang theo sự cam chịu, mang theo lời từ biệt.
“Ta phong ấn tất cả. Ký ức, nhân duyên, cả chính ta.”
Tử Lam chết lặng.
“Ngươi…”
Trước khi nàng kịp nói gì, trận pháp đã sáng rực.
Toàn bộ không gian rung chuyển.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ hư không—
“Phong ấn hoàn tất.”
Một cơn gió mạnh cuốn lấy mọi thứ.
Ánh mắt cuối cùng mà Tử Lam thấy được—
Chính là hình bóng Bạch Tử Sương dần dần tan biến trong ánh sáng trắng.
Ký ức vụt tắt.
Lục Thanh Lam giật mình mở mắt.
Nàng đã trở lại hiện tại.
Trước mặt nàng, Bạch Tử Sương vẫn đang ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Nhưng trái tim Lục Thanh Lam lại đau nhói.
Bây giờ, nàng đã nhớ ra tất cả.
Kiếp trước, nàng và Bạch Tử Sương không phải vô tình gặp nhau.
Họ từng là tri kỷ, là song tu đạo lữ.
Nhưng vì một lý do nào đó, chính Bạch Tử Sương đã tự phong ấn ký ức và nhân duyên của cả hai, chấm dứt mọi thứ.
Nàng đã bị bỏ lại.
Và giờ đây, khi nàng nhớ lại tất cả, Bạch Tử Sương thì vẫn không hay biết gì.
Lục Thanh Lam nhìn nữ tử trước mặt mình.
Khoảng cách giữa hai người, thật gần, nhưng cũng thật xa.
Nàng nên làm gì đây?
Chương 13: Bóng Người Trong Đêm
Bầu trời đêm bao trùm Thiên Huyền Môn, trăng sáng treo cao, nhưng trong lòng Lục Thanh Lam lại là một khoảng tối không đáy.
Từ khi ký ức được khôi phục, nàng không thể bình tĩnh như trước nữa.
Nàng nhìn Bạch Tử Sương, nhìn nữ tử mà kiếp trước từng là tất cả của nàng, mà nay lại chẳng nhớ gì về nàng cả.
Nỗi đau này, nàng không biết phải đối mặt thế nào.
Bạch Tử Sương vẫn như cũ, lạnh nhạt và lý trí, nhưng sâu trong ánh mắt kia, có một tia nghi hoặc.
Nàng đã nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Lục Thanh Lam, nhưng không ép buộc nàng nói ra.
Tựa như…
Bản thân nàng cũng có một phần linh cảm nào đó về quá khứ đã bị quên lãng.
Đêm khuya.
Lục Thanh Lam ngồi một mình trong tĩnh thất, trong đầu là những hình ảnh không ngừng lặp lại.
Tại sao Bạch Tử Sương lại phong ấn tất cả?
Là vì nàng, hay vì một lý do nào đó còn đáng sợ hơn?
Khi nàng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, một cơn gió lạnh chợt lướt qua.
Cánh cửa tĩnh thất khẽ lay động.
Lục Thanh Lam cảnh giác đứng dậy.
Ánh mắt nàng quét qua bốn phía, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng ngay lúc nàng định thu lại thần thức, một giọng nói trầm thấp, như vang lên từ tận sâu trong linh hồn, đột ngột cất lên.
“Ngươi đã nhớ lại rồi sao, Tử Lam?”
Lục Thanh Lam chấn động.
Nàng quay phắt lại.
Ở góc tối của tĩnh thất, một bóng người cao lớn chậm rãi hiện ra.
Đó là một nam tử vận huyền y, toàn thân như ẩn trong bóng đêm.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhưng không có sát ý.
Chỉ là… một sự thâm sâu khó đoán.
Lục Thanh Lam siết chặt tay.
“Ngươi là ai?”
Nam tử kia mỉm cười, giọng nói mang theo một chút hoài niệm.
“Ngươi không nhớ ta, nhưng ta thì chưa từng quên ngươi.”
Hắn bước ra khỏi bóng tối, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhưng u ám.
“Ta là Huyền Tẫn, sư huynh của ngươi ở kiếp trước.”
Tim Lục Thanh Lam đập mạnh.
Sư huynh?
Nàng có một sư huynh ở kiếp trước sao?
Trước khi nàng kịp đặt câu hỏi, Huyền Tẫn đã nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói ra một sự thật chấn động.
“Bạch Tử Sương phong ấn ký ức của các ngươi không phải vì muốn quên ngươi.”
“Mà là vì nếu không làm vậy… cả hai ngươi đều phải chết.”
Lục Thanh Lam trừng lớn mắt, cả người như bị một luồng hàn khí bao phủ.
“Ngươi nói gì?”
Huyền Tẫn thở dài.
“Hai người các ngươi vốn không được phép tồn tại cùng nhau.”
“Hợp mệnh cách, nghịch thiên đạo.”
“Nếu cả hai ngươi tiếp tục duy trì ký ức và nhân duyên kiếp trước… thiên đạo sẽ không dung thứ.”
Hắn nhìn Lục Thanh Lam, ánh mắt phức tạp.
“Bạch Tử Sương biết điều đó. Cho nên nàng chọn cách phong ấn tất cả, đánh đổi một kiếp quên lãng để đổi lấy sự tồn tại của hai người.”
“Nhưng giờ đây…”
Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Ngươi đã nhớ lại.”
“Nếu ký ức hoàn toàn thức tỉnh… thiên đạo có thể sẽ một lần nữa trừng phạt.”
Lục Thanh Lam cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập.
Tất cả những điều này…
Là sự thật sao?
Nếu vậy, nàng nên làm gì?
Tiếp tục giả vờ quên lãng, hay đối mặt với tất cả, dù có thể phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh?