Tiên Lộ Song Hành

Chương 14: Thiên Tượng Dị Biến
« Trước Sau »
Lục Thanh Lam còn chưa kịp tiêu hóa hết lời của Huyền Tẫn thì một cơn chấn động mạnh mẽ bất ngờ truyền đến từ phương xa. Bầu trời đêm vốn yên tĩnh bỗng trở nên dị thường. Những tầng mây đột ngột cuộn trào, xoáy thành một vòng tròn khổng lồ trên bầu trời Thiên Huyền Môn. Từng tia sét màu tím xẹt qua, uốn lượn như những con rắn khổng lồ, khiến cả thiên địa chìm trong ánh sáng lóa mắt. Huyền Tẫn nhíu mày, ánh mắt trầm xuống. “Thiên đạo đã cảm nhận được rồi…” Lục Thanh Lam cảm thấy linh hồn mình như bị một luồng áp lực vô hình ép chặt. Sự sợ hãi từ sâu trong cốt tủy dâng trào. Cảm giác này… Tựa như có một thứ gì đó từ xa xưa, từ tận sâu trong thiên địa, đang thức tỉnh để trừng phạt kẻ nghịch thiên. ẦM!!! Một tiếng nổ vang trời. Ngay giữa tâm điểm của vòng xoáy mây đen, một luồng kim quang đột ngột lóe lên, tỏa ra thần uy vô tận. Đó không phải là sấm sét bình thường—mà là Thiên Lôi Luân Hồi, hình phạt chỉ giáng xuống những kẻ phá vỡ quy luật của thiên đạo. Ngay lập tức, tất cả tu sĩ trong Thiên Huyền Môn đều bị kinh động. Từng bóng người bay lên giữa không trung, nhìn về phía thiên tượng dị biến. Bạch Tử Sương cũng không ngoại lệ. Nàng đứng trên đỉnh ngọn tháp cao nhất của Thiên Huyền Môn, tay áo bay phấp phới, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào vầng sáng màu vàng kim đang khuếch tán giữa bầu trời. Cảm giác quen thuộc ấy… Trái tim nàng đập mạnh một nhịp. Tại sao lại có cảm giác này? Tựa như… Định mệnh mà nàng đã cố gắng trốn tránh bấy lâu nay đang dần dần quay trở lại. Ngay lúc này, một giọng nói vang lên trong thức hải của nàng. “Bạch Tử Sương… ngươi có thật sự nghĩ rằng ngươi có thể trốn mãi không?” Đồng tử nàng co rút. Giọng nói này… Là của chính nàng. Không phải nàng của hiện tại, mà là một phiên bản xa xưa, đã từng tồn tại, đã từng yêu, đã từng đau đớn. Bạch Tử Sương của kiếp trước. Nàng nắm chặt lấy vạt áo, hô hấp rối loạn. Không thể nào. Nàng đã phong ấn tất cả. Tại sao… tại sao giờ đây nó lại có dấu hiệu thức tỉnh? Bầu trời ngày càng tối sầm. Những luồng sấm sét kim sắc dần hội tụ lại, tạo thành một hình thái mơ hồ. Giống như… Một đôi mắt khổng lồ, đang quan sát nhân gian. Lục Thanh Lam cảm thấy toàn thân run rẩy. Không phải vì sợ hãi—mà là vì nàng biết thiên đạo thực sự đã giáng xuống sự trừng phạt. Và kẻ bị trừng phạt… Không chỉ là nàng, mà còn là Bạch Tử Sương.
« Trước Sau »