Tiên Lộ Song Hành

Chương 16: Tàn Hồn Trỗi Dậy
« Trước Sau »
Chương 16: Tàn Hồn Trỗi Dậy Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn quang đãng. Những tầng mây đen trên cao như bị xé rách, tạo thành từng lỗ hổng xoáy tròn, để lộ những tia sáng lạnh lẽo len lỏi xuống mặt đất. Cơn đau buốt từ sâu trong linh hồn khiến Bạch Tử Sương hơi run rẩy. Nàng nhắm mắt lại, cố gắng áp chế cảm giác kỳ lạ đang dâng trào trong cơ thể. Nhưng vô ích. Kể từ khi nàng lao vào tia thiên lôi để bảo vệ Lục Thanh Lam, có thứ gì đó trong nàng đã bị đánh thức. Một luồng sức mạnh xa lạ. Một giọng nói vang vọng trong đầu. "Cuối cùng… ngươi cũng không thể kìm nén được nữa." Bạch Tử Sương đột ngột mở mắt, ánh sáng trong đáy mắt dao động dữ dội. Nàng nhìn xuống bàn tay mình. Những hoa văn cổ xưa màu tử kim đang dần xuất hiện trên làn da trắng muốt, giống như một loại phong ấn đang bị tháo gỡ. "Là gì vậy?" Nàng thì thầm. Trong một khoảnh khắc, hình ảnh chợt mờ đi, trước mắt nàng hiện lên một khung cảnh xa xưa. Là một chiến trường hỗn loạn. Máu đổ thành sông, tiếng gào thét vang vọng khắp không gian. Những bóng dáng thần bí khoác trên mình đạo bào bạch kim, tay cầm pháp bảo sáng chói, đang giao chiến với một nữ nhân áo đen. Mái tóc dài của nữ nhân tung bay, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, đôi mắt màu tử kim đầy ma mị phản chiếu ánh sáng của lửa và máu. Nàng ấy cười nhạt, giọng nói mang theo một uy lực tuyệt đối: "Chỉ vì ta không muốn bị ràng buộc bởi thiên đạo, các ngươi liền xem ta là nghịch đồ?" "Thiên đạo bất nhân, vì sao ta phải tuân theo?" Nữ nhân ấy vung tay, một đạo quang mang tử kim bùng nổ, quét sạch tất cả những kẻ đang vây công nàng. Tiếng hét thất thanh vang lên. Từng tu sĩ ngã xuống, thân thể hóa thành tro bụi. Ngay khi cảnh tượng ấy sắp trở nên rõ ràng hơn— ẦM! Bạch Tử Sương bỗng giật mình lùi lại. Khung cảnh chiến trường tan biến, trả lại hiện thực trước mắt nàng. Nhưng cả cơ thể nàng vẫn còn đang run rẩy. Bàn tay siết chặt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể khống chế được. Lục Thanh Lam ngay lập tức nhận ra điều bất thường. Nàng vội vàng tiến lại gần, nắm lấy tay Bạch Tử Sương. "Sư tỷ, người không sao chứ?" Bạch Tử Sương nhìn nàng, đôi mắt lạnh lẽo vừa rồi dường như dịu đi đôi chút. Nhưng chưa kịp để nàng trả lời, thì từ xa, một bóng người lao đến. Huyền Tẫn. Hắn vừa nhìn thấy những hoa văn tử kim trên tay Bạch Tử Sương, sắc mặt lập tức thay đổi. "Không xong rồi." Hắn thầm nghiến răng, vội vã niệm một đạo chú ngữ, đánh ra một luồng pháp quang xanh nhạt về phía Bạch Tử Sương. Nhưng— ẦM!!! Một luồng lực vô hình đánh bật hắn ra xa. Sắc mặt Huyền Tẫn trắng bệch. "Không kịp nữa rồi… phong ấn đã bắt đầu bị phá giải." Hắn quay sang nhìn Lục Thanh Lam, ánh mắt phức tạp. "Lục cô nương, nếu ngươi không muốn Bạch Tử Sương hoàn toàn bị cắn nuốt… hãy giúp nàng áp chế nó." Lục Thanh Lam sững sờ. "Cắn nuốt? Ý ngươi là sao?" Huyền Tẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm thấp như sấm sét giữa trời đông. "Sư tỷ của ngươi… không đơn thuần là một tu sĩ bình thường." "Nàng là kẻ kế thừa tàn hồn của một trong những nghịch thiên giả mạnh nhất lịch sử."
« Trước Sau »