Tiên Lộ Song Hành
Chương 18: Không Buông Tay
Không khí lặng như tờ.
Bạch Tử Sương vẫn chưa thể rời mắt khỏi vết thương trên vai Lục Thanh Lam.
Máu thấm đỏ y phục, nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.
Vết thương này…
Do chính tay nàng gây ra.
Bàn tay siết chặt, cảm giác run rẩy dâng lên từ tận sâu trong tâm hồn.
"Tại sao… lại như vậy?"
Hơi thở của nàng dần trở nên bất ổn, linh lực trong cơ thể dao động kịch liệt.
Trong lòng Bạch Tử Sương lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Nàng phải rời đi.
Nếu còn ở cạnh Lục Thanh Lam, sớm muộn gì sức mạnh nguy hiểm trong nàng cũng sẽ bộc phát lần nữa.
Lần này chỉ là một vết thương.
Nhưng lần sau… thì sao?
Có khi nào, nàng sẽ tự tay hủy diệt người duy nhất mà nàng muốn bảo vệ nhất?
Ý niệm vừa lóe lên, Bạch Tử Sương lập tức xoay người, nhanh chóng bước đi.
Nhưng ngay khi nàng vừa cất bước—
Một bàn tay mềm mại nhưng kiên định giữ chặt lấy tay áo nàng.
"Sư tỷ."
Giọng nói của Lục Thanh Lam rất nhẹ, nhưng trong đó không có chút do dự nào.
Bạch Tử Sương cứng đờ.
Nàng không quay đầu lại, chỉ khẽ nói:
"Buông tay."
Nhưng Lục Thanh Lam không làm vậy.
Nàng cắn môi, dù sắc mặt tái nhợt vì mất máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định đến lạ thường.
"Sư tỷ muốn đi đâu?"
Bạch Tử Sương nhắm mắt, giọng nói lạnh nhạt cất lên:
"Đi xa ngươi."
Lục Thanh Lam khẽ run lên.
Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay.
"Tại sao?"
"Ta sẽ làm ngươi bị thương."
"Vậy thì sao?"
Bạch Tử Sương ngỡ ngàng.
Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu.
"Ta đã từng nói, dù thế nào ta cũng sẽ không rời xa sư tỷ."
"Sư tỷ có thể đẩy ta ra, có thể làm ta bị thương, nhưng ta sẽ không buông tay."
"Cho nên…"
Nàng mỉm cười, dù môi đã trắng bệch vì mất máu.
"Xin đừng bỏ rơi ta."
Tim Bạch Tử Sương khẽ run lên một nhịp.
Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng:
"Ngươi không sợ sao?"
Lục Thanh Lam nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chưa từng sợ."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử Sương, như muốn khắc ghi hình bóng nàng vào tận sâu trong tâm hồn.
"Sư tỷ là người quan trọng nhất đối với ta."
"Cho dù sư tỷ có là ai, có sức mạnh gì, ta vẫn sẽ ở bên cạnh."
"Vậy nên, đừng bỏ ta lại."
Bạch Tử Sương khẽ run.
Trong lòng nàng như có một tảng băng đang dần tan chảy.
Là lần đầu tiên, nàng cảm thấy được thứ gọi là ấm áp chân thật.
Nàng siết chặt nắm tay, đôi mắt hơi dao động.
Cuối cùng, Bạch Tử Sương vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên vai Lục Thanh Lam.
Một luồng linh lực ôn hòa bao phủ, giúp cầm máu và chữa trị.
Nàng lặng lẽ cởi áo choàng của mình, khoác lên người Lục Thanh Lam.
Rồi khẽ nói:
"Được."
Nàng không đi nữa.
Dù phía trước là thiên kiếp, là hiểm nguy, nàng cũng sẽ không buông tay.
Bởi vì…
Hai người sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.