Tiên Lộ Song Hành
Chương 19: Đồng Tu
Cơn gió nhẹ lướt qua rừng trúc, mang theo mùi hương thanh mát của đất trời.
Trong một cốc nhỏ ẩn sâu giữa dãy Thiên Huyền Sơn, hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Một người là Bạch Tử Sương—mái tóc dài như thác nước, bạch y thanh lãnh như tuyết sơn.
Một người là Lục Thanh Lam—khuôn mặt dịu dàng nhưng ánh mắt kiên định, bờ vai nhỏ bé nhưng mang theo sức mạnh vô hình.
Trước mặt họ, một dòng suối nhỏ uốn lượn, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Lục Thanh Lam điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng nói:
"Sư tỷ, chúng ta bắt đầu thôi."
Bạch Tử Sương khẽ gật đầu.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người thực sự đồng tu.
Không phải đơn thuần chỉ là tu luyện cùng nhau, mà là dung hợp linh lực, giúp Bạch Tử Sương kiểm soát tàn hồn trong cơ thể.
Nếu thành công, nàng sẽ không còn bị sức mạnh kia áp chế.
Nhưng nếu thất bại…
Rất có thể nàng sẽ mất kiểm soát một lần nữa.
Bạch Tử Sương nhìn Lục Thanh Lam, trong lòng thoáng hiện lên chút do dự.
"Ngươi thực sự muốn làm vậy?"
Lục Thanh Lam khẽ cười:
"Sư tỷ có bao giờ thấy ta làm việc gì mà không suy nghĩ kỹ chưa?"
Bạch Tử Sương không nói gì nữa.
Nàng nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển linh lực.
Lục Thanh Lam cũng làm theo, chậm rãi truyền linh khí vào trong cơ thể Bạch Tử Sương.
Giữa không trung, từng sợi quang mang màu lam nhạt và bạch quang dần quyện vào nhau, giống như hai dòng nước hòa làm một.
Lúc này, Bạch Tử Sương cảm thấy tàn hồn trong cơ thể nàng đang bắt đầu dao động.
Một luồng khí tức tử kim từ trong đan điền tràn ra, muốn chiếm lấy ý thức của nàng.
"Lại muốn giam ta sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí.
Hư ảnh nữ nhân áo đen lại xuất hiện, đôi mắt tử kim lóe sáng trong bóng tối.
"Bạch Tử Sương, ngươi có thể trốn được bao lâu?"
Bạch Tử Sương nhíu mày, muốn áp chế luồng khí tức kia.
Nhưng lần này, nàng không còn một mình.
Một luồng linh lực ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay.
Đó là linh lực của Lục Thanh Lam.
Tựa như một dòng nước dịu dàng, từng chút một xoa dịu sự hỗn loạn trong cơ thể nàng.
Tàn hồn khẽ run lên.
Lần đầu tiên, nó bị áp chế bởi một nguồn lực không thuộc về Bạch Tử Sương.
Không phải sức mạnh cường ép, mà là một thứ dịu dàng nhưng không thể chống lại—
Linh lực của Lục Thanh Lam, mang theo sự tin tưởng tuyệt đối.
"Thanh Lam…"
Bạch Tử Sương mở mắt, nhìn thấy Lục Thanh Lam đang nhắm nghiền đôi mắt, khóe môi vương một tia máu, nhưng vẫn kiên trì truyền linh lực cho nàng.
Người này… vì nàng mà không tiếc tiêu hao linh lực của bản thân.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Bạch Tử Sương.
Nàng không còn do dự nữa.
Nàng chậm rãi buông bỏ mọi kháng cự, để mặc linh lực của Lục Thanh Lam hòa vào bản thân.
Khoảnh khắc ấy, linh lực của hai người dung hợp hoàn toàn.
Bạch Tử Sương cảm nhận được tàn hồn đang dần thu lại, như thể nó bị một luồng sức mạnh nào đó phong ấn.
Nàng nhắm mắt, tập trung dẫn dắt nó về đan điền.
Thời gian trôi qua, ánh trăng dần lên cao.
Cuối cùng, khi cả hai mở mắt, mọi thứ đã trở nên bình lặng.
Bạch Tử Sương cảm nhận cơ thể mình—
Tàn hồn vẫn còn đó, nhưng nó đã không còn dữ dội như trước nữa.
Nàng đã có thể kiểm soát nó.
Không chỉ nhờ vào sức mạnh của bản thân, mà còn nhờ vào người trước mặt nàng.
Lục Thanh Lam khẽ thở ra, đôi mắt trong veo cong lên thành một nụ cười.
"Sư tỷ, thành công rồi."
Bạch Tử Sương nhìn nàng một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ."
Lần đầu tiên, trong giọng nói của nàng không còn sự lạnh lẽo nữa.
Chỉ có sự dịu dàng mà chính nàng cũng không nhận ra.
Từ khoảnh khắc này, hai người không chỉ là đồng hành trên tiên lộ, mà còn là một phần của nhau.