Tiên Lộ Song Hành

Chương 20: Dị Biến
« Trước Sau »
Ánh trăng lặng lẽ soi rọi trên mặt hồ, phản chiếu hai bóng người ngồi sát bên nhau. Sau khi hoàn tất quá trình đồng tu, Bạch Tử Sương đã có thể kiểm soát tàn hồn trong cơ thể. Linh lực trong nàng cũng dần trở nên ổn định hơn. Nhưng— Lục Thanh Lam cảm thấy có gì đó không đúng. Từ khi kết thúc quá trình dung hợp linh lực, nàng luôn có một cảm giác lạ trong cơ thể. Một luồng khí tức không thuộc về nàng—không phải linh khí bình thường, cũng không phải yêu khí hay ma khí. Mà là một thứ gì đó sâu thẳm, nguyên sơ hơn, như thể nó đã ngủ yên trong cơ thể nàng từ rất lâu. Lục Thanh Lam khẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận từng nhịp tim. Nó đập chậm hơn bình thường. Nhưng mỗi lần đập, nàng đều cảm giác được một dòng khí nóng rực len lỏi trong kinh mạch. Mà dòng khí này… Rất quen thuộc. Tựa như nàng đã từng cảm nhận nó trước đây—hoặc từ một nơi nào đó trong trí nhớ xa xôi. Rốt cuộc đây là gì? Nàng nhíu mày, thử vận chuyển linh lực để kiểm tra. Ngay khi linh lực chạm đến dòng khí kia, dị biến xảy ra. "Ưm!" Một cơn đau nhói truyền đến, như thể từng tế bào trong cơ thể nàng bị thiêu đốt. Lục Thanh Lam ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch. "Sư tỷ…" Bạch Tử Sương lập tức nhận ra sự bất thường, nhanh chóng đỡ lấy nàng. "Ngươi sao vậy?" Lục Thanh Lam không thể trả lời ngay. Nàng cảm thấy bên trong cơ thể như có thứ gì đó đang thức tỉnh. Những hình ảnh mơ hồ lướt qua tâm trí— ???? Một vùng trời đỏ rực, ngập tràn biển lửa. ???? Một đôi mắt vàng kim, sâu thẳm như vũ trụ. ???? Một thanh âm xa xăm, gọi tên nàng. "Trở về…" Lục Thanh Lam mở bừng mắt, đôi đồng tử phản chiếu một tia sáng vàng thoáng qua. Bạch Tử Sương nhận ra điều này, ánh mắt khẽ biến đổi. "Thanh Lam!" Nàng nhanh chóng truyền linh lực vào cơ thể Lục Thanh Lam, cố gắng ổn định dị biến đang xảy ra. Dòng khí nóng rực trong cơ thể Lục Thanh Lam dần dịu lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy một luồng sức mạnh không rõ tên đang ẩn giấu bên trong mình. Một sức mạnh đã bị phong ấn rất lâu. Lục Thanh Lam khẽ thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Bạch Tử Sương nhìn nàng chăm chú, giọng nói trầm xuống: "Ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Lục Thanh Lam lắc đầu. "Ta… không chắc. Nhưng có lẽ nó liên quan đến huyết mạch của ta." "Huyết mạch?" Lục Thanh Lam cười khổ: "Sư tỷ biết không, ta luôn nghĩ mình chỉ là một phàm nhân may mắn có linh căn." "Nhưng giờ ta không chắc nữa…" Bạch Tử Sương im lặng. Nàng nhớ lại quá khứ— Lục Thanh Lam từ nhỏ đã sống ở một ngôi làng bình thường, nhưng lại có thể tu luyện dù không ai trong gia đình từng có linh căn. Nàng từng nghĩ đó chỉ là một sự tình cờ. Nhưng giờ xem ra… Không hề đơn giản như vậy. Bạch Tử Sương đặt tay lên cổ tay Lục Thanh Lam, kiểm tra mạch tượng. Lần này, nàng cảm nhận được một luồng khí tức rất lạ. Không giống bất kỳ loại linh lực nào nàng từng biết. Nó sâu thẳm, huyền bí, tựa như mang theo dấu vết của một thời đại đã bị chôn vùi. Bạch Tử Sương nhìn Lục Thanh Lam, chậm rãi nói: "Huyết mạch trong ngươi… không phải của nhân tộc." Lục Thanh Lam siết chặt tay. Nàng mơ hồ đã đoán được điều này. Nhưng nếu không phải nhân tộc— Vậy nàng rốt cuộc là gì? Lục Thanh Lam hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Sư tỷ, bất kể huyết mạch của ta là gì, ta vẫn là ta." Bạch Tử Sương nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước. Rất lâu sau, nàng khẽ gật đầu. "Được." Nàng không quan tâm Lục Thanh Lam có huyết mạch gì. Chỉ cần nàng vẫn là Lục Thanh Lam mà nàng biết, vậy là đủ rồi. Nhưng— Bạch Tử Sương biết rõ, một khi huyết mạch này thực sự thức tỉnh, Lục Thanh Lam có thể sẽ không còn là một người bình thường nữa. Mà có lẽ, số phận của nàng sẽ gắn liền với những bí ẩn của thế giới này.
« Trước Sau »