Tiên Lộ Song Hành

Chương 21: Huyết Mạch Thức Tỉnh
« Trước Sau »
Gió đêm thổi qua rừng trúc, mang theo hơi lạnh dịu dàng của trời đất. Bạch Tử Sương ngồi trên một tảng đá lớn, ánh mắt trầm tư nhìn Lục Thanh Lam đang vận chuyển linh lực dưới ánh trăng. Sau dị biến tối hôm đó, Lục Thanh Lam đã quyết định tìm hiểu rõ hơn về huyết mạch của mình. Dù không biết rốt cuộc bản thân thuộc về huyết thống nào, nàng vẫn muốn kiểm soát sức mạnh đang ẩn sâu trong cơ thể. "Sư tỷ, ta bắt đầu nhé." Lục Thanh Lam ngồi xuống, khoanh chân trên bãi cỏ mềm mại. Bạch Tử Sương khẽ gật đầu, truyền cho nàng một chút linh khí ổn định. "Chậm rãi cảm nhận, đừng vội vàng." Lục Thanh Lam nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, thả lỏng cơ thể. Nàng tập trung vào luồng khí tức kỳ lạ trong kinh mạch, nơi có một dòng năng lượng khác biệt đang tồn tại. Lần trước, khi vô tình chạm vào nó, nàng đã suýt mất kiểm soát. Nhưng lần này— Nàng sẽ chủ động khai mở. Ầm! Ngay khi nàng dồn linh lực vào huyết mạch, một luồng khí nóng rực bùng lên từ trong đan điền. Cả cơ thể nàng run lên, máu huyết cuồn cuộn như bị thiêu đốt. Những hình ảnh mơ hồ lại hiện ra— ???? Một vùng đất cháy rực, bao phủ bởi những cột lửa khổng lồ. ???? Một đôi cánh rộng lớn rực cháy, vươn ra như muốn ôm lấy bầu trời. ???? Một thanh âm vang vọng, mang theo sự uy nghiêm tối thượng: "Hậu duệ của ta, hãy thức tỉnh." Lục Thanh Lam mở bừng mắt. Đôi đồng tử của nàng— Đã chuyển thành màu vàng kim! Một luồng khí tức hùng mạnh tỏa ra từ cơ thể nàng, mang theo hơi thở của một sinh mệnh cường đại đã ngủ yên hàng ngàn năm. Bạch Tử Sương kinh ngạc nhìn nàng. Đây không còn là linh lực bình thường nữa. Mà là huyết mạch lực! Lục Thanh Lam cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, mỗi sợi gân cốt như được tái sinh. Nàng chậm rãi giơ tay— Ngay lập tức, một luồng hỏa diễm màu vàng kim bùng lên trong lòng bàn tay. "Đây là…" Nàng mở to mắt. Ngọn lửa này không giống bất kỳ loại linh hỏa nào nàng từng thấy. Nó không chỉ mang theo sức nóng kinh người, mà còn có một cảm giác áp chế tuyệt đối, như thể bất kỳ ngọn lửa nào khác cũng phải quy phục trước nó. Bạch Tử Sương nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ấy, trong lòng dấy lên một suy đoán lớn mật. "Thanh Lam…" Nàng chậm rãi nói, "Ngươi… có thể là hậu duệ của Thần Thú." Lục Thanh Lam giật mình. "Thần Thú?" Bạch Tử Sương gật đầu. "Loại hỏa diễm này… rất giống với truyền thuyết về Kim Ô Huyết Hỏa—ngọn lửa của Thái Cổ Kim Ô." Lục Thanh Lam ngây người. Kim Ô… Truyền thuyết kể rằng, Kim Ô là Thần Thú cai quản mặt trời, mang trong mình hỏa lực tối thượng, có thể thiêu đốt cả thiên địa. Nếu huyết mạch nàng thực sự có liên quan đến Kim Ô… Vậy nàng không phải phàm nhân. Mà là hậu duệ của một trong những sinh linh cường đại nhất thời thượng cổ. "Nhưng tại sao…" Lục Thanh Lam thì thầm, "Tại sao ta lại có huyết mạch này?" Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình đặc biệt. Nàng chỉ là một cô gái bình thường, sống ở một thôn nhỏ hẻo lánh. Cha mẹ nàng cũng là phàm nhân. Vậy rốt cuộc… nguồn gốc thực sự của nàng là gì? Bạch Tử Sương im lặng nhìn nàng. Sau một lúc, nàng chậm rãi nói: "Dù ngươi có huyết mạch gì đi nữa, ngươi vẫn là Lục Thanh Lam." Lục Thanh Lam ngước nhìn Bạch Tử Sương. Trong đôi mắt băng lãnh ấy, không hề có sự xa lánh hay sợ hãi. Chỉ có sự kiên định và chân thành. Lục Thanh Lam khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. "Sư tỷ nói đúng. Ta là ta." Nàng siết chặt tay. Cho dù huyết mạch này có ý nghĩa gì, nàng cũng sẽ tự mình tìm ra đáp án. Và dù vận mệnh có đưa nàng đi đến đâu— Nàng vẫn sẽ bước đi trên tiên lộ này, cùng với Bạch Tử Sương.
« Trước Sau »