Tiên Lộ Song Hành

Chương 22: Truy Sát
« Trước Sau »
Đêm khuya, rừng trúc yên ắng, chỉ còn tiếng lá lay động trong gió. Lục Thanh Lam vẫn còn chìm trong suy nghĩ về huyết mạch của mình, nhưng nàng không nhận ra— Từ khi ngọn Kim Ô Huyết Hỏa bùng lên, một luồng khí tức khác thường đã lan tỏa khắp thiên địa. Ở một nơi rất xa, có kẻ đã cảm nhận được nó. Ở tận phía bắc Cửu Châu, trong một tòa cung điện u ám ẩn sâu dưới lòng đất. Một bóng người khoác hắc bào đứng trước tế đàn đen kịt, tay cầm một viên huyết tinh châu phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị. Bỗng nhiên— Tách! Viên huyết tinh châu rạn nứt. Người áo đen ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên tia sắc bén. "Huyết mạch Kim Ô… đã thức tỉnh?" Giọng nói hắn vang lên trầm thấp, tựa như mang theo ma lực. Ngay lập tức, một luồng hắc khí tỏa ra từ cơ thể hắn, quét ngang đại điện. Chỉ trong chớp mắt, một loạt bóng đen xuất hiện, quỳ gối trước mặt hắn. "Chủ nhân!" Người áo đen siết chặt viên huyết tinh châu vỡ vụn trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. "Lục Thanh Lam… Cuối cùng cũng xuất hiện." "Đi." "Hãy mang nàng về đây—hoặc giết nàng." Cùng lúc đó, tại rừng trúc. Bạch Tử Sương cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng nhắm mắt, thả linh thức ra xa— Ầm! Chỉ trong khoảnh khắc, nàng phát hiện một nhóm khí tức sát ý đang tiến đến với tốc độ kinh hoàng. Không ổn! "Thanh Lam, chạy ngay!" Lục Thanh Lam giật mình, nhưng ngay khi nàng còn chưa kịp phản ứng, một luồng hắc quang đã phá vỡ kết giới xung quanh. Ầm! Cả khu rừng trúc rung chuyển dữ dội. Từ trong bóng tối, năm bóng đen xuất hiện. Toàn thân họ bị bao phủ bởi hắc khí, trên trán khắc ấn ký hình trăng khuyết màu đỏ sẫm. Bạch Tử Sương siết chặt kiếm, ánh mắt lạnh băng. "Ma tông…" Lục Thanh Lam cắn chặt môi. Nàng chưa từng chạm trán bọn họ, nhưng ngay cả một đệ tử cấp thấp trong giới tu tiên cũng biết— Ma tông là tổ chức khủng bố chuyên săn lùng những kẻ có huyết mạch mạnh mẽ để hiến tế cho tà pháp. Và bây giờ… Mục tiêu của bọn chúng— Chính là nàng. "Hừ, không ngờ lại có cả một Kiếm Tu cường đại ở bên cạnh ngươi." Tên cầm đầu liếc nhìn Bạch Tử Sương, giọng nói khàn đặc đầy ác ý. "Nhưng vô dụng thôi." "Huyết mạch Kim Ô đã thức tỉnh, dù ngươi có chạy đi đâu, Ma tông cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lục Thanh Lam nắm chặt tay, trong lòng nổi lên sát ý. "Bớt nói nhảm!" Nàng giơ tay, Kim Ô Huyết Hỏa lập tức bùng lên trong lòng bàn tay. Tên cầm đầu khẽ nhíu mày. "Quả nhiên là huyết hỏa." "Giết!" Ngay lập tức, năm kẻ áo đen lao tới, hắc khí ngưng tụ thành lưỡi đao chém thẳng về phía nàng. Nhưng— Xoẹt! Một vệt kiếm quang chớp động. Bạch Tử Sương đã ra tay! "Tránh ra!" Nàng vung kiếm, Hàn Nguyệt Kiếm Khí tỏa ra lạnh thấu xương, đánh bật hai tên áo đen ra xa. Lục Thanh Lam không đứng yên. Nàng lật tay, Kim Ô Huyết Hỏa bùng lên dữ dội, ngưng tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ rồi phóng thẳng về phía kẻ địch. Ầm! Một trong số chúng không kịp tránh, lập tức bị thiêu rụi trong tiếng gào thét kinh hoàng. Nhưng đồng thời, ba kẻ còn lại nhanh chóng tung ra pháp trận, phong tỏa không gian, ngăn cản đường rút lui. Bạch Tử Sương nhíu mày. Chúng không chỉ muốn giết, mà còn muốn bắt sống Lục Thanh Lam. Không thể để chuyện đó xảy ra! Nàng truyền âm cho Lục Thanh Lam: "Thanh Lam, đừng giữ sức, hãy đánh toàn lực!" Lục Thanh Lam gật đầu. Dưới ánh trăng, hai bóng người đồng loạt xuất thủ— Một người kiếm quang sắc bén, một người hỏa diễm rực cháy.
« Trước Sau »