Tiên Lộ Song Hành
Chương 24: Hoàn
Bầu trời đêm đỏ rực, ánh trăng bị che khuất bởi từng đợt huyết vân ngùn ngụt.
Huyết Tế Đại Điển của Ma tông đã bắt đầu.
Trên tế đàn khổng lồ, một cỗ khí tức tà ác lan tỏa, như muốn nuốt chửng thiên địa.
Bốn phía là hàng ngàn tu sĩ Ma tông, quỷ khí bao phủ, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt khi nhìn lên thân ảnh đứng giữa tế đàn—
Chủ nhân Thiên Ma Cung.
Một nam nhân vận hắc bào, đôi mắt đỏ như máu, quanh thân quấn đầy phù văn ma đạo.
Hắn giơ cao hai tay, cất giọng trầm thấp:
"Huyết mạch Kim Ô… Cuối cùng cũng đã xuất hiện."
Ầm!
Ngay khi hắn dứt lời, một cột lửa khổng lồ bùng lên từ bầu trời!
Kim Ô Huyết Hỏa cuồn cuộn lao xuống như thiên thạch, phá tan một góc tế đàn.
Hai bóng người xuất hiện giữa khói bụi.
Lục Thanh Lam và Bạch Tử Sương.
"Muốn dùng ta làm tế phẩm?" Lục Thanh Lam cười lạnh.
"Vậy xem ngươi có bản lĩnh đó không!"
Nàng phất tay, Kim Ô Huyết Hỏa hóa thành một con phượng hoàng rực cháy, lao thẳng về phía Thiên Ma Cung Chủ.
Bạch Tử Sương cũng đồng thời xuất kiếm—
Một vệt bạch quang lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm chém ngang tế đàn, cắt đứt hàng trăm trận pháp ma đạo.
Trận chiến cuối cùng bắt đầu.
Hủy Diệt Ma Tông
Trận chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Thiên Ma Cung Chủ cực kỳ cường đại, hắn có thể hấp thu ma khí thiên địa, thậm chí còn có năng lực nuốt chửng huyết mạch của sinh linh khác.
Nhưng dù mạnh đến đâu, hắn cũng không thể đấu lại được sự kết hợp giữa Kiếm Tu mạnh nhất và Kim Ô Hậu Duệ.
Lục Thanh Lam thiêu rụi ma khí bằng Huyết Hỏa.
Bạch Tử Sương cắt đứt linh hồn hắn bằng kiếm quang.
Cuối cùng—
Một kiếm hạ xuống, Thiên Ma Cung Chủ bị tiêu diệt.
Ma tông không còn người lãnh đạo, tàn quân tan rã, chính đạo thừa cơ tấn công, hoàn toàn quét sạch toàn bộ thế lực ma đạo khỏi Cửu Châu.
Trận chiến cuối cùng kết thúc.
Lục Thanh Lam và Bạch Tử Sương thắng lợi.
Nhưng họ không chọn ở lại thế gian này.
Rời Bỏ Tu Tiên Giới
Sau trận chiến, Thiên Huyền Môn nhiều lần ngỏ lời mời Bạch Tử Sương trở lại tông môn, thậm chí còn muốn nàng làm Thánh Nữ đời tiếp theo.
Lục Thanh Lam cũng được chính đạo tôn vinh như người cứu rỗi thiên hạ, ai ai cũng muốn mời nàng vào các đại tông môn tu luyện.
Nhưng cả hai đều từ chối.
Lục Thanh Lam nhìn về phía xa, nơi một rừng trúc yên bình đang đung đưa trong gió.
Nàng quay sang Bạch Tử Sương, nhẹ giọng nói:
"Sư tỷ, chúng ta đã đi trên con đường này quá lâu rồi…"
Bạch Tử Sương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
"Vậy thì, từ nay không cần đi nữa."
Hai người không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau, bước đi giữa thiên địa mênh mông.
Không còn tranh đấu.
Không còn sát khí.
Chỉ có gió nhẹ, trăng thanh, và một đời bình an bên nhau.
[Kết thúc]