Tiên Lộ Song Hành

Chương 5: Người Biết Quá Khứ
« Trước Sau »
Sau ba ngày băng qua núi rừng, Bạch Tử Sương và Lục Thanh Lam cuối cùng cũng đến ranh giới của Thiên Huyền Môn. Từ xa, từng tầng mây lững lờ trôi, che phủ dãy núi hùng vĩ, nơi các tiên môn ẩn cư giữa trời đất. Thiên Huyền Môn là một trong những chính đạo thượng thừa, đại diện cho sự thanh cao và chính trực, môn quy nghiêm khắc, không dễ dung nạp người ngoài. Bạch Tử Sương chậm rãi bước qua cổng đá lớn, Lục Thanh Lam đi bên cạnh nàng, ánh mắt có chút ngỡ ngàng trước cảnh sắc thần tiên trước mặt. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói già nua vang lên từ phía trước: “Bạch trưởng lão đã về.” Một lão giả râu tóc bạc phơ, tay chống trượng, đang đứng chờ họ từ lâu. Ông ta chính là Huyền Dương Chân Nhân, một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất của Thiên Huyền Môn. Ánh mắt ông lướt qua Bạch Tử Sương, sau đó dừng lại trên người Lục Thanh Lam. Đôi mắt ông dần nheo lại, như đang nhìn xuyên qua nàng, vào tận những ký ức sâu xa nhất. Lục Thanh Lam khẽ rùng mình. Bạch Tử Sương cảm nhận được sự khác thường, nàng trầm giọng: “Trưởng lão, có gì không ổn sao?” Huyền Dương Chân Nhân không lập tức trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Cô nương này… xin mời đi theo ta một chuyến.” Bạch Tử Sương nhíu mày, chắn trước Lục Thanh Lam: “Tại sao?” Lão giả lắc đầu, ánh mắt mang theo chút thâm sâu khó đoán: “Chuyện này… có lẽ chỉ có ta mới giải thích được.” Lục Thanh Lam nhìn sang Bạch Tử Sương, khẽ gật đầu. “Không sao, ta đi cùng tiền bối.” Thấy nàng đồng ý, Bạch Tử Sương không nói thêm, chỉ lặng lẽ theo sau. Họ bước vào một tòa đại điện cổ kính, ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đá tạo ra một bầu không khí trầm mặc. Huyền Dương Chân Nhân đứng trước một chiếc bệ đá, đưa tay vẽ một vòng sáng trên không trung. Một tấm kính nước xuất hiện, phản chiếu hình ảnh mơ hồ. Lục Thanh Lam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Huyền Dương Chân Nhân nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi… có từng nghe về Thần Tịch Cung chưa?” Lục Thanh Lam lắc đầu, nhưng bên tai nàng dường như vang lên một tiếng thì thầm rất khẽ, xa xôi mà quen thuộc. Bạch Tử Sương cũng khẽ nhíu mày: “Thần Tịch Cung… không phải đã diệt vong từ mười vạn năm trước rồi sao?” Huyền Dương Chân Nhân gật đầu: “Đúng vậy. Thần Tịch Cung từng là một thánh địa tu tiên, nhưng trong một đêm, toàn bộ cung điện hóa thành tro bụi, không ai biết nguyên do.” Ông nhìn thẳng vào Lục Thanh Lam: “Nhưng ta nghi ngờ… ngươi có liên quan đến Thần Tịch Cung.” Lục Thanh Lam tròn mắt, kinh ngạc: “Ta sao?” Huyền Dương Chân Nhân thở dài: “Ngươi có biết, trong những tài liệu xưa kia ghi lại… Thần Tịch Cung có một vị thánh nữ tuyệt thế, mang trong mình huyết mạch luân hồi?” Bạch Tử Sương đột ngột siết chặt tay. Huyết mạch luân hồi! Đó không phải là một truyền thuyết đơn thuần. Những người mang huyết mạch này có thể tái sinh qua nhiều kiếp, nhưng ký ức tiền kiếp của họ luôn bị phong ấn. Chỉ khi có nhân duyên đặc biệt hoặc gặp một biến cố lớn, ký ức mới có thể thức tỉnh. Lục Thanh Lam chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng. Huyền Dương Chân Nhân nhìn nàng, giọng trầm thấp: “Nếu ta đoán không nhầm… ngươi chính là hậu thân của vị thánh nữ đó.” Khoảnh khắc ấy, trong tâm trí Lục Thanh Lam, một tiếng chuông vang vọng. Những hình ảnh chắp vá từ giấc mơ bỗng trở nên rõ ràng hơn. Nàng nhớ ra. Biển hoa đào. Nữ tử bạch y cầm kiếm. Và một câu nói dở dang: "Kiếp sau… nếu chúng ta gặp lại, liệu nàng có còn nhớ ta không?" Lục Thanh Lam nhìn sang Bạch Tử Sương. Nàng nhận ra. Ánh mắt này, bóng hình này… không phải chỉ thuộc về kiếp này. Bạch Tử Sương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt bình lặng nhưng sâu thẳm như đại dương. Có lẽ… Đây không chỉ là lần đầu tiên họ gặp nhau. Mà là lần tái ngộ sau vạn năm luân hồi.
« Trước Sau »