Tiên Lộ Song Hành

Chương 6: Ký Ức Giấu Kín
« Trước Sau »
Lục Thanh Lam ngẩn người. Những lời của Huyền Dương Chân Nhân như tiếng chuông chấn động tâm trí nàng. Thần Tịch Cung. Huyết mạch luân hồi. Và mối liên hệ với kiếp trước. Bạch Tử Sương đứng bên cạnh, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng trong lòng nàng lại như có hàng vạn con sóng ngầm cuộn trào. Nàng không rõ vì sao khi nghe đến hai chữ Thần Tịch Cung, tim nàng lại đập mạnh đến thế. Huyền Dương Chân Nhân nhìn cả hai hồi lâu, rồi nói: “Hai người các ngươi… có lẽ không chỉ đơn thuần quen biết trong kiếp này.” Lời này vừa dứt, bầu không khí trong đại điện như ngưng đọng. Lục Thanh Lam nhìn Bạch Tử Sương, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Nếu nàng thật sự từng là thánh nữ của Thần Tịch Cung, vậy còn Bạch Tử Sương thì sao? Là ai trong quá khứ của nàng? Bạch Tử Sương không nói gì, nhưng một cơn đau bất ngờ nhói lên trong đầu nàng. Hình ảnh mơ hồ lóe lên trong tâm trí. Nàng thấy bản thân đứng trên một vách đá cao, gió thổi mạnh làm tà áo trắng tung bay. Phía dưới là một cánh đồng hoa đào trải dài, cánh hoa rơi rụng như mưa. Trước mặt nàng, có một người mặc y phục đỏ, đứng quay lưng về phía nàng. Người đó quay lại— Một gương mặt quen thuộc. Lục Thanh Lam. Nhưng không phải Lục Thanh Lam của hiện tại. Mà là một nữ tử mang thần thái cao quý, ánh mắt sâu thẳm tựa bầu trời sao, giữa trán là một ấn ký hình hoa đào đỏ rực. “Ngươi…” Bạch Tử Sương giật mình mở mắt, ý thức trở lại với hiện tại. Nàng không thể phủ nhận— Lời của Huyền Dương Chân Nhân rất có khả năng là thật. Nàng và Lục Thanh Lam, không chỉ là bằng hữu trong kiếp này. Có lẽ, họ đã từng đứng bên nhau từ vạn năm trước. Có lẽ, nàng cũng có một thân phận khác trong quá khứ, một thân phận mà ngay cả chính nàng cũng chưa thể nhớ ra. Huyền Dương Chân Nhân quan sát cả hai, trong mắt lộ vẻ suy tư. “Ký ức luân hồi không dễ gì mở ra. Nhưng nếu có duyên, tất cả sẽ dần sáng tỏ.” Ông thở dài, giọng trầm thấp như vọng về từ một thời xa xăm: “Thần Tịch Cung đã diệt vong, nhưng nhân quả chưa dứt. Hai người các ngươi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với quá khứ.” Bạch Tử Sương và Lục Thanh Lam lặng lẽ nhìn nhau. Không cần nói ra, họ đều hiểu rằng… Con đường phía trước, không còn đơn thuần là con đường tu tiên nữa. Mà còn là hành trình tìm lại những gì đã mất trong thời gian.
« Trước Sau »