Tiên Lộ Song Hành

Chương 9: Tàn Ảnh Ký Ức
« Trước Sau »
Bạch Tử Sương cầm mảnh gương trong tay, lòng đầy nghi hoặc. Nàng biết nó có liên quan đến Thần Tịch Cung, nhưng rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì, nàng vẫn chưa thể xác định. Bất giác, nàng quay sang nhìn Lục Thanh Lam, ánh mắt phức tạp. Có lẽ… nàng nên thử. “Thanh Lam.” Lục Thanh Lam đang ngồi trong đình viện, nghe tiếng gọi liền quay lại, dịu dàng cười: “Sao vậy?” Bạch Tử Sương im lặng một lát, sau đó chậm rãi đưa mảnh gương ra trước mặt nàng. “Ngươi thử cầm nó xem.” Lục Thanh Lam hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Nàng nhẹ nhàng đón lấy mảnh gương từ tay Bạch Tử Sương. Ngay khoảnh khắc ngón tay nàng chạm vào bề mặt lạnh lẽo của mảnh gương, một luồng khí tức mạnh mẽ đột ngột bùng phát. ẦM! Thời không như xoay chuyển, cảnh vật xung quanh biến mất, trước mắt nàng chỉ còn một vùng không gian hư ảo. Một dòng ký ức xa xăm chợt ùa về. — Giữa một biển hoa đào rực rỡ, một nữ tử mặc bạch y đứng lặng lẽ. Lục Thanh Lam cảm thấy hô hấp nghẹn lại. Nữ tử kia… rất giống Bạch Tử Sương. Nhưng khí chất của nàng lại khác biệt—thanh lãnh nhưng cũng bi thương, tựa như mang theo gánh nặng thiên thu. Đối diện với nàng là một nữ tử khác, vận y phục đỏ, mái tóc đen dài bay theo gió. Nữ tử hồng y khẽ cười, trong mắt tràn ngập tình cảm sâu sắc. “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?” Bạch y nữ tử im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ giọng đáp: “Đây là con đường ta đã chọn.” Giọng nói ấy… Lục Thanh Lam chấn động. Là giọng của Bạch Tử Sương! Nữ tử hồng y nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sâu như biển. “Nếu có kiếp sau… nàng có còn nhớ ta không?” Lời nói quen thuộc ấy, tựa như đã từng vang vọng qua hàng vạn năm, nay một lần nữa khắc vào tâm trí nàng. Lục Thanh Lam cảm thấy tim mình nhói đau. Nàng muốn đáp lại, nhưng chưa kịp lên tiếng, cảnh vật xung quanh đã tan biến. ẦM! Ý thức trở lại hiện tại. Nàng giật mình mở mắt, phát hiện bản thân vẫn đang ở trong đình viện của Thiên Huyền Môn. Mảnh gương trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt rồi nhanh chóng lụi tàn. Bạch Tử Sương nắm lấy vai nàng, ánh mắt hiện lên tia lo lắng hiếm thấy. “Ngươi làm sao vậy?” Lục Thanh Lam run nhẹ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Nàng ngước nhìn Bạch Tử Sương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. “Ta…” Nàng muốn nói ra những gì mình vừa thấy. Nhưng lời đến bên môi, nàng lại chần chừ. Nếu đây thật sự là ký ức của tiền kiếp, vậy rốt cuộc… mối quan hệ giữa nàng và Bạch Tử Sương năm xưa là gì?
« Trước Sau »