Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 19
Ngày cuối năm Tiêu Gia Ánh vẫn dậy sớm như thường lệ.
Tính Lưu Huệ khá nôn nóng, chưa đến 7 giờ sáng đã ra ngoài đi chợ, cậu là con trai nên cũng ngại ngủ nướng.
Gian nan bò khỏi giường, mặc quần áo dày, xỏ vớ, mang giày bông, nhìn cậu y như một cái bánh chưng.
Gấu còn nằm trong chăn bông nổi giận với chuyện phải thức dậy:
" Ngày mai ông đây sẽ về nhà, không thể tiếp tục ở cái địa phương rách nát này thêm một ngày nào nữa."
"Tại nhóc cứ đòi đi theo."
"Đó là vì...."
Gấu lăn mấy vòng rồi bò dậy:
" Tiêu Gia Ánh, cậu sẽ gặp quả báo!"
Tiêu Gia Ánh đáp lại bằng nụ cười mỉm.
" Tôi đi ra ngoài hái rau, nhóc ở trong phòng xem phim đi."
" Tôi không thể ra ngoài với cậu sao? Đây là ngồi tù hay ăn tết?"
" Đừng trách móc."
Cậu vuốt đầu gấu:
" Tôi sẽ nhanh chóng làm xong mọi việc rồi mang nhóc ra ngoài chơi"
Gấu mạnh miệng:
" Không cần đâu, dù sao tôi cũng rất thích xem phim."
Ai lại thích xem phim đến mức như vậy chứ?
Vả lại xem một mình cũng không vui.
Tiêu Gia Ánh bận rộn cả ngày, không dành được chút thời gian rảnh để nói chuyện với gấu.
Gấu vậy mà rất thức thời, không chạy lung tung khắp nơi, chỉ lật tới lật lui album chụp lúc Gia Ánh còn nhỏ.
Tấm này nhìn Tiêu Gia Ánh xấu quá, đầu giống như trái dừa.
Tấm này cũng xấu, mũi thấp, mặt tròn, lùn ơi là lùn, ăn mặc còn quê mùa.
Tấm này miễn cưỡng tạm được, nhưng cái kính trên mũi nhìn quá chướng mắt, giống như mắt ếch.
Lúc còn nhỏ, Tiêu Gia Ánh rất giống ba, đặc biệt là khuôn mặt, đôi mắt lại giống Lưu Huệ, lúc trầm mặc trông có hơi ngây ngô, nhưng lúc linh hoạt lại như liếc mắt đưa tình.
Xem album xong, gấu nằm trên giường, hai chân lắc lư, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Nếu ông đây là người thì có thể ra ngoài ăn cơm chung với bọn họ rồi.
Nếu mẹ Gia Ánh không thích, ông sẽ đẩy cửa đi ngay, không có chỗ này cũng có chỗ khác.
Nhưng cũng không thể như vậy, Lưu Huệ là ai chứ, Tiêu Gia Ánh không đuổi ông đây sẽ không đi.
Tiêu Gia Ánh sẽ đuổi mình đi sao?
Miên man suy nghĩ, một ngày cứ thế trôi qua, âm thanh bên ngoài phòng ngủ chuyển từ nhỏ đến lớn, từ yên tĩnh sang náo nhiệt, từ náo nhiệt thành ầm ĩ.
Lưu Huệ mời ba mẹ và gia đình các chị em đến để ăn bữa cơm đoàn viên, trong đó cũng mấy đứa choai choai, chúng nó xông vào phòng, gấu liền trốn xuống dưới giường, nó không muốn làm phiền Tiêu Gia Ánh, cái người tên Gia Ánh đó mà giận là rất khó dỗ.
Bên ngoài uống bao nhiêu rượu, gấu ở trong phòng đều nghe được rõ ràng, còn chúc nhau rất nhiều lời hay, ý đẹp, mấy đứa nhỏ bi bô chúc tết, người lớn phát bao lì xì, cùng nhau thu dọn chén đũa, xem tiết mục liên hoan cuối năm trên TV.
Trước kia mình cũng từng như vậy sao? Chán ngắt, may mắn là mình không có nhà.
Không có nhà thật tốt.
Không có nhà....
Thật tốt.
Bóng đêm trải rộng, tiếng nói chuyện dần thấp đi.
Cửa chính mở rồi đóng, người thân chào tạm biệt lẫn nhau, ánh đèn của ô tô lúc ẩn lúc hiện trên cửa sổ.
Gấu ngồi trên bàn nhìn ra bên ngoài, ở phía xa có người đang đốt pháo hoa.
Nổ đùng đùng rồi bay vút lên, như tiên nữ tung hoa mà bung lên, sáng ngời, đẹp lộng lẫy, từng chùm từng chùm nối tiếp nhau, náo nhiệt tựa như không bao giờ dừng lại.
Mặt gấu dán lên cửa kính.
Nó nháy mắt, tò mò mà nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy pháo hoa, mà còn nhiều như thế, nhiều đến sáng rực cả bầu trời.
Trong lòng nó kích động nhưng trên mặt vẫn giữ biểu cảm như cũ, biểu cảm không màng chuyện đời.