Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 22: Bản Tính
Nam sinh đỡ đỡ vành nón, dường như không biết phải đáp lời thế nào, bên cạnh có một người phụ nữ dẫn một người có vóc dáng cỡ một học sinh cao trung đi qua, vừa đi vừa hỏi tình hình học thêm, y nghe, y thấy, thu tầm mắt về lại tiếp tục im lặng, cúi đầu đá viên đá dưới chân ra xa.
"Đi thôi."
Gia Ánh nói.
Trước khi lên lầu Gia Ánh nghe được tiếng bụng kêu, cậu hỏi y đói bụng phải không, y nói không đói, cậu bảo y chờ một lát rồi chạy đến siêu thị nhỏ còn mở cửa ở gần đó, mua hai thùng mì gói trở về.
"Cho."
Nam sinh nhìn, biểu cảm là không muốn nhận.
Gia Ánh nhẹ nhàng nói:
"Tôi muốn ăn, thuận tiện nên mua cho em một thùng, sau này nên ăn nhiều cơm, bớt ăn kẹo đi."
Y nói y không mua kẹo, là nhân viên tạp vụ cho.
"Ừ."
"Ờm...bệnh của dì thế nào rồi?"
Y mím chặt môi, lắc lắc đầu.
Tiêu Gia Ánh tự nhận mình đã lỡ lời.
Lên cầu thang, mái hiên tối tăm, quay đầu nhìn thấy y dùng tay áo lau lau đôi mắt, tim Gia Ánh cũng thắt chặt, giống như đã quen biết y từ lâu, thật ra số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Gia Ánh có thể cảm giác được y vẫn là một thiếu niên 16 tuổi, không trưởng thành như biểu hiện bên ngoài, chỉ là ẩn giấu rất kỹ mà thôi, y thích đu idol, thích ăn kẹo, lúc đau khổ cũng sẽ khóc, có thù sẽ trả, có ơn không quên.
Cứ như vậy mà trải qua.
Tuy bình thường ít nói chuyện, cũng ít khi gặp mặt nhưng Tiêu Gia Ánh cho rằng cậu và nam sinh đã biết nhau, quen thuộc với nhau, mặc dù cậu còn không biết tên đầy đủ của đối phương, cũng chưa từng nhìn rõ mặt.
Thời gian sau đó Tiêu Gia Ánh đã rảnh rỗi hơn, không còn tan tầm lúc khuya, cũng không còn nhìn thấy nam sinh.
Tiểu Đàm đi sớm về trễ, khi lấy cơm ở căn tin Gia Ánh cố ý lấy nhiều hơn, về nhà chỉ ăn một nửa, còn một nửa để vào hộp rồi cho vào tủ lạnh, để dành cho Tiểu Đàm.
Tiểu Đàm không có di động, cũng không có thói quen khóa cửa, Tiêu Gia Ánh sẽ đặt một tờ giấy ghi những điều cần nói lên bàn.
[Trong tủ lạnh có cơm và cánh gà.]
[Coca vừa lạnh, nhớ lấy ra.]
[Mấy trái cà chua nhỏ, xin vui lòng nhận.]
[Em lấy quần áo ra khỏi máy giặt giúp tôi hả? Cảm ơn! Lần sau không cần phơi giúp tôi, để trong chậu là được, tôi hay quên!]
Tiểu Đàm tích chữ như vàng không bao giờ trả lời, nhưng vẫn sẽ rửa sạch hộp cơm để lại trên bàn, chờ Gia Ánh lấy về.
Tiêu Gia Ánh còn lấy quần áo cũ của mình cho y, có áo hoodie, áo khoác cao bồi...Y không từ chối, qua ngày liền treo vào tủ quần áo giản dị của mình.
Vào đông, sinh nhật 26 tuổi của Gia Ánh cũng đến.
Cậu gạt Tiểu Đàm, cậu chỉ hơn y 9 tuổi mà thôi.
Sau khi tan tầm, cậu đến cửa hàng bánh mì mua một cái bánh kem nhỏ tầm bàn tay, về nhà cậu chia làm đôi, một nửa cho bản thân, một nửa để lại cho hai mẹ con họ Đàm.
Đóng nắp hộp lại, Tiêu Gia Ánh đi qua đưa cho hai người, đẩy cửa lại phát hiện Tiểu Đàm đang nằm trên giường:
"Ủa, em ở nhà hả? Hôm nay không đi làm sao?"
Không bật đèn nên trong phòng rất tối.
Đến gần mới biết trên cổ Tiểu Đàm có rất nhiều vết xanh tím, sắc mặt cũng rất kém, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng hỏi y đã xảy ra chuyện gì, y nghiêng đầu, nói trong xưởng có mấy người xấu tính khi dễ người mới, y chướng mắt nên đánh với bọn họ, vốn dĩ mấy người đó không phải đối thủ của y nhưng do y mới hiến máu ngày hôm qua, thể lực còn chưa khôi phục nên đánh không lại, lần sau mà gặp lại, nhất định y sẽ mạnh tay hơn.
Sau khi biết y hiến máu chỉ vì 200 đồng trợ cấp, với sự thương cảm Tiêu Gia Ánh cơ hồ muốn chủ động vay tiền giúp y nhưng cuối cùng lại không làm.
"Nằm yên, anh đi lấy thuốc sát trùng."
Cầm thuốc sát trùng và bông băng đến, Tiểu Đàm đang nằm nghiêng trên giường, trên đầu đè một cái gối, lúc rửa vết thương y vẫn luôn dùng hai tay đè lên mặt, không để âm thanh rên rỉ vì đau vang lên.
Chết cũng sĩ diện!
Tiêu Gia Ánh cảm thấy đứa nhỏ như vậy rất đáng yêu cũng rất trẻ con, vừa sát trùng vừa hỏi:
"Sao cứ che mặt mãi vậy? Bình thường cũng vậy, lúc nào cũng đội mũ, đến bây giờ tôi cũng chưa nhìn rõ mặt em."
Y vẫn giữ im lặng như trước, sau đó mới chậm chạp đáp lời:
"Trên mặt tôi có sẹo."
À.
Thì ra là vậy.
"Em từng ngồi tù thật hả?"
GIa Ánh trêu chọc:
"Nên mới bị như vậy."
"Không."
"Sao?"
"Tôi chưa từng ngồi tù."
Nghe ngữ điệu biện bạch hết sức nghiêm túc của y, Tiêu Gia Ánh thu dọn đồ vật, đứng lên, mỉm cười vỗ một cái lên gối đầu của y:
"Đồ lừa đảo!"
Sau đó bánh kem có được ăn hay không, Tiêu Gia Ánh không biết nhưng có lẽ sẽ không bị lãng phí.
Sau sinh nhật 26 tuổi, sinh hoạt lại quay trở lại bình thường.
Bệnh của dì Đàm vẫn chưa khỏi nên hai mẹ con vẫn tiếp tục ở trọ tại đây, căn nhà cho thuê nho nhỏ được dì Đàm dọn dẹp sạch sẽ, WC cũng sạch hơn rất nhiều, đôi khi bà sẽ rửa chén giúp Gia Ánh hay sắp xếp quần áo gì đó...
Tiêu Gia Ánh vô cùng biết ơn nhưng không hồi đáp được bao nhiêu, thời gian đó cậu lại đang chuẩn bị ký hợp đồng chính thức nên cực kỳ bận rộn, cả ngày vội đến chân không chạm đất, căn bản không rảnh mà quan tâm chuyện khác.
Công việc ơi công việc, cái thứ làm người phiền lòng nhất trên thế giới này.
Ban ngày cậu làm việc trong công ty, buổi tối phải tranh thủ về sớm để làm PPT, thức đêm nhiều làm đôi mắt luôn mang theo hai quầng thâm, cả ngày dãi nắng dầm mưa, quả thật khổ không tả nổi.
9 giờ rưỡi tối.
Thật vất vả kết thúc công việc, cậu lê đôi chân mệt mỏi bước xuống xe buýt.
Đường phố im ắng, chỉ có những ánh sao trên bầu trời làm bạn đồng hành.
Người điên kia đã được đơn vị có chức trách dẫn đi, nghe nói là nhân viên công vụ ở nguyên quán đến đón, có lẽ là được mang về viện phúc lợi, gần đây không biết vì sao cũng không gặp được Tiểu Đàm.
Lấy chìa khóa mở cửa, ổ khóa vang lên răng rắc, Tiêu Gia Ánh cũng đồng thời nghe được tiếng TV, có người đang xem TV trong phòng khách.
Đúng vậy, căn nhà cho thuê với góc tường mốc meo này vậy mà cũng có TV, cho dù chỉ có vài kênh truyền hình địa phương vì không có ai trả tiền.
Bước vào, Tiêu Gia Ánh hơi há miệng.
Nam sinh trưởng thành sớm, lười nói dù chỉ một câu bây giờ đang ngồi trên sô pha, im lặng mà xem kênh thiếu nhi.
" Tiểu Đàm, em đang xem TV hả?"
Y mặc áo tay dài, khoác áo cao bồi mà Tiêu Gia Ánh đưa cho y, rất vừa vặn.
"Phim hay không?"
Tiêu Gia Ánh hất cằm hướng TV, mỉm cười hỏi.
Y đang cầm một trái quýt, cằm căng chặt, biểu cảm lạnh nhạt.
Tiêu Gia Ánh đã quen với việc đối phương không đáp lại, về phòng thả máy tính xuống, lại ra ngoài rửa tay, rót nước, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu cho chương trình PPT của mình.
Lần thứ hai về phòng lại bị người gọi lại:
"Khoan đã."
Lấy ra hộp cơm sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, đối phương không được tự nhiên mà đưa cho cậu:
"Trả cho anh."
"Hả?"
Lúc trước đều để trong phòng ngủ hoặc phòng bếp, chưa từng trả trước mặt thế này.
"Sau này không cần cho nữa."
Không cần cho nữa là sao?
Tiêu Gia Ánh hơi giật mình.
Thấy biểu cảm của Gia Ánh giống như là hiểu lầm, nam sinh quay mặt qua, trầm thấp nói:
"Tôi sẽ đi học lại, cơm trong trường có thể ăn no."
À, thì ra là vậy.
Tiêu Gia Ánh nhanh chóng vui vẻ lên:
"Nếu vậy thì tốt quá, học ở đâu? Ở gần đây không? Khi nào thì bắt đầu?"
Đối phương đọc ra một cái tên.
Tuy chỉ là một trường học bình thường nhưng chỉ cần có thể đi học là đã tốt lắm rồi, Gia Ánh thật lòng mừng cho y, ngay cả mệt mỏi do công tác vất vả cũng tan biến.
Muốn xoa xoa đầu y nhưng rất tiếc, Gia Ánh không cao bằng y.
Nếu phải nhón chân thì quá mất mặt rồi.
Vì vậy, Tiêu Gia Ánh ngẩng đầu, suy tư hai ba giây, chớp đôi mắt nhìn nam sinh:
"Em cúi đầu xuống."
"?"
Mặt y nhăn giống như trái quýt bị bóp lại.
Tiêu Gia Ánh mỉm cười chờ đợi.
Cuối cùng y vẫn hơi cúi đầu xuống, tuy rằng rất miễn cưỡng.
Dưới vành nón, phần tóc trên lỗ tai được cắt ngắn, cảm giác rất cứng, lòng bàn tay Tiêu Gia Ánh vuốt đi vuốt lại vài cái, cảm thấy mãn nguyện mà rút tay lại.
"Phải cố lên! Nghe không? Được đi học là một chuyện vô cùng tốt."
Bị xoa đầu rất khó chịu.
Nam sinh bất mãn mà nghiêng cằm né tránh.
"Biết."
*
Tiểu Đàm giống một khối đá cứng, đấm thì tay đau, đá thì chân đau.
Khi ở bên cạnh y, bạn không hỏi thì y không bao giờ nói, bạn hỏi thì cũng không chắc là y sẽ trả lời, cho nên chuyện y đi học lại, sau này Tiêu Gia Ánh mới biết được nguyên nhân từ miệng của mẹ y.
Dì Đàm thông báo là tình trạng sức khỏe của bà đã chuyển biến tốt hơn, khuyên bảo con trai nên đi học lại.
Lúc nói chuyện này, bà đang ngồi làm thú bông trong căn phòng cho thuê chỉ có 9 mét vuông, khuôn mặt già nua dưới ánh sáng tối tăm, mu bàn tay khô nứt được từng vòng từng vòng chỉ quấn lấy.
Chỉ cần nhìn vào đôi tay này sẽ biết bà đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Nhưng cũng chính đôi tay này, gấu bông nhỏ với lớp vải nhung màu nâu được bà may hoàn chỉnh, vừa đáng yêu lại linh động, giống như được bà trao cho sinh mệnh.
Nói xong, bà bắt đầu ho khan trước mặt Tiêu Gia Ánh, mỗi khúc xương trên toàn thân đều đang run lên, Tiêu Gia Ánh nghiêm túc hỏi:
"Bệnh của dì đã chuyển biến tốt thật sao?
Bác sĩ nói như thế nào? Có muốn nằm viện theo dõi thêm một thời gian hay không?"
Bà nhanh chóng lắc đầu:
"Không sao đâu, sức khỏe dì đã khá hơn nhiều, không chừng mùa hè này có thể mang con trai về quê, tuy ở thành phố lớn rất tốt nhưng suy cho cùng cũng không bằng ở quê hương mình, dì không quen sống ở đây."
Khi đó Tiêu Gia Ánh rất lo lắng nhưng sau này cũng không để ý nữa.
Lại qua thêm hai ba tuần, báo cáo công việc kết thúc, hợp đồng chính thức được thông qua một cách thuận lợi, rốt cuộc Gia Ánh cũng có cơ hội thở dốc.
Ngày chủ nhật nhàn rỗi ở nhà, cậu không có việc gì làm, một hơi xem hết hai bộ phim điện ảnh, đến hơn 6 giờ chiều cũng chưa bước ra khỏi phòng, bữa trưa cũng chỉ nhờ bánh quy giải quyết.
Nắng chiều chiếu lên bức màn màu vàng kim, trong phòng ấm áp thoải mái.
Tiêu Gia Ánh xoay người.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
"Ai đó?"
Âm thanh bên ngoài trầm thấp:
"Tôi."
......
Trên giường lung tung rối loạn, bản thân còn đang mặc cái áo thun lỏng lẻo, từ lúc thức dậy đến giờ vẫn chưa rửa mặt, Tiêu Gia Ánh thật sự không muốn người khác vào phòng của mình.
"Có việc gì không?"
"Ừ."
Rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy?
Cậu rầu rĩ mà nhìn cửa phòng, cắn cắn môi:
"Chờ một chút."
Bò dậy với tốc độ cao, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng túm đống quần áo bẩn trên ghế lại, sau đó gom sạch rác rưởi trên bàn, kéo tấm màn ra rồi mới nghiêng ngả chạy ra mở cửa.
"Đến đây."
Tiểu Đàm đang đứng chờ trước cửa, buông mắt nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh, khi nhìn thấy vụn bánh quy ở khóe miệng cậu, y quay mặt, kín đáo mà cười một cái.
Tiêu Gia Ánh không để ý, cậu lúng ta lúng túng mà đứng tại chỗ, hỏi lại một lần nữa:
"Có việc gì sao?"
"Ừ."
"Tiểu Đàm, khi người khác hỏi em có việc gì không, sau khi em nói ừ thì nên nói rõ đó là chuyện gì chứ."