Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 25: Im hơi lặng tiếng
« Trước Sau »
Tiêu Gia Ánh gấp đến thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lúc bị hôn trong phòng hát. "Là nhóc phải không?" “……” “Nhóc chạy làm gì?!” “……” " Người ta sửa nhóc thành câm rồi à?" "Đcm cậu." Không câm là tốt rồi. Nhìn gấu cương quyết không quay đầu, bộ dạng như muốn chống lại thế giới, Gia Ánh vừa buồn cười vừa chua xót, không thay đổi một chút nào, vẫn đáng ghét như cũ. Kéo dài hơn hai phút, Tiêu Gia Ánh không mở miệng nói chuyện, để gấu không thể nghe được giọng nói nghẹn ngào của mình. “Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, chút nữa ông đây còn có việc phải làm." Nếu như gấu đang mặc quần, nhất định nó sẽ đút tay vào túi tỏ vẻ bất cần đời, đáng tiếc là không, nó đang mặc một cái quần yếm không có túi. Tiêu Gia Ánh không biết vì sao nó lại tức giận, cũng không có thời gian mà đắn đo vấn đề này, chỉ cần gấu có thể quay lại trong cuộc sống của cậu, nó muốn thế nào thì tùy nó, làm anh hẳn nên nhường nhịn em trai. "Nhóc thì có thể làm gì?" " Không liên quan đến cậu, bớt hỏi một chút đi!" Gia ánh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫy tay: " Đến bên cạnh tôi đi!" Gấu không quan tâm đến cậu. " Vậy nhóc chờ tôi hai phút, tôi đi lấy đồ vật, sau đó mang nhóc về nhà." Gấu không đáp lời, lạnh mặt mà quay lưng. Tiêu Gia Ánh quay lại phòng hát, đang đi còn quay đầu lại nhìn một lần, xác định gấu không chạy lung tung. Các đồng nghiệp cho rằng Gia Ánh uống đến nôn ra, còn bảo hai người đến phòng vệ sinh tìm cậu, thấy cậu quay lại với đôi mắt phiếm hồng, bọn họ kinh ngạc hỏi: "Lúc nãy anh Tiêu chạy đi đâu vậy? Còn tưởng rằng anh giận chúng tôi chứ. Không chơi trò chơi thì thôi, chúng ta tiếp tục ca hát uống rượu." "Mọi người cứ chơi vui vẻ, tôi không sao hết, chỉ đi ngoài nghe điện thoại thôi." "Điện thoại của ai mà nghe lâu như vậy? Hơn nữa tôi lại có cảm giác...." Dư Diệu hoài nghi mà nhìn chằm chằm Gia Ánh: "Ông Tiêu, ông có chắc là bản thân không có việc gì không? Đôi mắt sao lại như vậy?" "Tại gió bên ngoài quá lớn." Cậu cầm lấy đồ đạc: "Lúc về mọi người nhớ lái xe cẩn thận, tôi đi về trước, có người đang đợi tôi." Có...người...? Các đồng nghiệp há to miệng nhìn Gia Ánh, cậu mặc áo khoác xong, đi đến cửa lại quay trở về cho Hướng Chinh một cái ôm lịch sự: "Mọi việc thuận lợi, nhớ thường xuyên liên hệ." Hướng Chinh và Dư Diệu quay mặt nhìn nhau, người này có còn là Tiêu Gia Ánh tự kỷ không? Mới uống có mấy ly rượu thôi, sao tâm trạng lại tốt như vậy? Còn nữa, ai đang đợi cậu ta?? May mắn là không có ai nhiều chuyện đến mức đi theo dõi Gia Ánh, nếu không gấu đã bị bại lộ. Một người một gấu đi dọc ven đường, gấu đi phía trước, Gia Ánh đi phía sau, cách nhau khoảng 2-3 mét, giống như không quen biết, lại giống như đang giận dỗi, hoàn cảnh bình thường lại hết sức kỳ lạ. Ánh trăng chiếu lên bóng dáng bướng bỉnh của gấu. Nó lùn như một cái ghế đẩu nhưng lại linh hoạt kinh người, có thể hoàn hảo mà tránh khỏi ánh mắt của người đi đường, còn vừa đi vừa đá cục đá, cái cổ lại cứng ngắc, không quay mặt liếc nhìn đằng sau một cái, dường như không quan tâm Gia Ánh có đi theo kịp hay không. "Ngừng lại." Tiêu Gia Ánh nhấp môi: "Đứng ở đây chờ xe." Hai tay mở túi xách ra, ánh mắt ngừng trên thân gấu lại chậm rãi thu hồi, giống như đang ám chỉ, gấu quay lại liếc nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, nhảy vào trong túi. Chờ thì chờ. Lên xe, một người một gấu vẫn không nói gì, đương nhiên là không thể nói, miễn cho ngày mai lên báo. Tài xế hỏi: "Ấn nút hướng dẫn sao?" "Ừ, có thể chậm một chút." Tiêu Gia Ánh kéo cửa sổ xe xuống, muốn hưởng một chút gió lạnh bên ngoài, không chừng sẽ tỉnh rượu. Trốn trong góc chết của tầm mắt tài xế, gấu hung hăng mà đè lại chốt mở. Cửa kính lại từ từ kéo lên. Tiêu Gia Ánh rũ mắt, ho nhẹ: "Làm gì đó?" Gấu trừng mắt nhìn cậu, không lên tiếng, một lát sau, nó tự sa ngã mà thả lỏng thân thể, ngưỡng mặt nện cái ót lên đùi Gia Ánh, hung hăng đá cửa xe: "Mn!" Tài xế liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Tiêu Gia Ánh giả vờ quay đầu ho khan: "Khụ khụ, mn, khụ khụ!" "....." Đồ nhát gan. Gấu không thèm quan tâm. Thật ra Gia Ánh có rất nhiều nghi vấn trong lòng, cũng có rất nhiều việc muốn tâm sự với gấu, đến lúc gặp mặt bỗng nhiên lại cảm thấy cận hương tình khiếp, sao lại như vậy? Rõ ràng chỉ mới cách xa nhau hơn một tháng. Thật vất vả về đến nhà. Thả túi xách xuống, Tiêu gia Ánh liền hỏi: "Sao nhóc về được vậy? Cửa hàng sửa chữa cũng không có liên hệ..." "Cậu ước gì tôi không về đúng không?" Thái độ ác liệt, ngữ điệu lãnh đạm, làm tim Gia Ánh đau nhói. Bản thân mình lo lắng cho nó lâu như vậy, nó thì hay lắm, vừa xuất hiện liền không phân biệt tốt xấu, chẳng lẽ còn đang trách mẹ mình? "Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi nhóc, bà ấy..." "Hừ, không cần phải như vậy, dù sao cậu cũng sẽ không trả thù cho tôi." Môi Gia Ánh mím chặt: "Có thể nói chuyện đàng hoàng không? Không thì không cần nói nữa." Gấu tức giận đá đổ sọt rác, Tiêu Gia Ánh không để ý đến nó, thay quần áo, rửa mặt, đánh răng, rót ly nước, im lặng mà đi vào phòng ngủ. Nhưng cậu không ngủ, chỉ ngồi ở mép giường nghỉ ngơi mà thôi, tác dụng của cồn vẫn chưa tan nên cậu cảm thấy rất mệt, không còn sức lực, hô hấp và nhịp tim đều rất nặng nề. Muốn uống nước nhưng tay lại không cầm chắc nên rớt xuống. Choang. Ly thủy tinh rớt xuống đất bể thành mảnh nhỏ, cậu ôm cái đầu đau như búa bổ mà cong lưng, vừa định duỗi tay nhặt, cửa phòng lại bị đá văng. "...." Tiêu Gia Ánh: "Có việc gì sao?" Ngừng đột ngột trước cửa phòng, gấu mím môi thờ ơ lạnh nhạt, đợi một hai phút, Tiêu Gia Ánh dứt khoát nằm xuống, nghiêng người quay lưng về phía gấu. Trong phòng im ắng, không khí như đông lại. Lại một lát sau, Tiêu Gia Ánh nghe được tiếng đệm mềm bước trên sàn nhà. "Mn." Gấu thấp giọng mắng. Nó có thể nhảy lên giường nhưng nó không nhảy, dựa vào cái gì mà phải nhảy. Rốt cuộc Tiêu Gia Ánh phải chủ động mở miệng: "Rốt cuộc thì làm sao mà về đây được?" "Chuyển phát nhanh." Xem ra là bà chủ gửi đi trước. "Đã sớm khôi phục ý thức phải không? Sao lại không liên hệ tôi?" "Không rảnh." ....Thật đúng là lời ít mà ý nhiều. Tiêu Gia Ánh: "Được rồi, bây giờ có thể nói được chưa? Rốt cuộc đang tức giận điều gì?" Gấu nghiến răng nghiến lợi nói với lưng cậu: "Là ai nói tuyệt đối sẽ không để tôi lưu lạc đầu đường?" Đồ lừa đảo, mn, tất cả đều là đồ lừa đảo. "Cũng đâu có để nhóc lưu lạc đầu đường, bây giờ không phải khỏe rồi sao?" "Ông đây đã suýt chết!" "Nhưng tôi cũng không mặc kệ nhóc." Tiêu Gia Ánh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm gấu. "Hơn một tháng qua, tôi đã mang nhóc đi sửa ở cửa hàng, ngồi xe lửa qua thăm nhóc, còn gọi điện thoại rất nhiều lần để hỏi thăm tình huống, tôi đã làm tất cả mọi thứ mà tôi có thể làm, không cảm kích thì thôi." "Tôi nói không cảm kích lúc nào?" "Vậy ý của nhóc là sao?" Âm thanh chất vấn vô thức mà cao lên, Tiêu Gia Ánh cảm thấy rất mất mặt, có chút không dám ngẩng đầu. "....Tôi....Tôi....." Gấu lắp bắp hết mấy giây, cuối cùng cắn răng mà nhảy lên giường, ngồi xổm trên cổ Gia Ánh, trừng mắt nhìn sườn mặt cậu ở cự ly gần: "Tôi ghét cậu." Tại sao lại nói như vậy? "Ghét tôi? Vì sao?" "Cậu không có tự trọng." “……” Một thành ngữ hết sức thâm sâu! Thấy cậu im miệng, nhắm mắt, gấu túm lấy lỗ tai cậu, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: "Cậu...để...người...ta...hôn...cậu." Nói xong, gấu giống như khinh khí cầu bị xì hơi nhưng tim Gia Ánh lại như được rót một dòng nước ấm, cả người ấm áp trong nháy mắt, chính mình cũng không hiểu sao lại như vậy. Cậu tránh khỏi tầm mắt gấu, phất tay muốn đuổi gấu xuống: "Đừng loi choi, xuống đi." Nhưng gấu vờ như không hiểu 3 chữ đầu tiên, nó nằm sấp xuống, cả tay lẫn chân ôm lấy cổ Gia Ánh: "Cậu nói đi, có phải cậu không có lòng tự trọng không?" "Đó là trò chơi, với lại mọi người đều uống rượu, trong thế giới này điều đó là hết sức bình thường đối với người trưởng thành." "Đừng có ngụy biện! Cậu cho là tôi không hiểu gì sao?" Thật đúng là đứa nhỏ thích gây chú ý. Nó đột nhiên xuất hiện, không thể trở thành tiêu điểm trong mắt đối phương, sự quan tâm không đủ như nó mong muốn nên phải dùng tất cả thủ đoạn để biểu đạt sự bất mãn. Tiêu Gia Ánh dùng giọng điệu như dỗ em bé: "Được được được, vậy nhóc muốn thế nào mới có thể nguôi giận?" "......" Gấu lấy chăn phủ kín đầu, nhụt chí mà thấp giọng: "Cậu thật là phiền!" Haizz....Nhóc thật khó hiểu! Một lát sau, Tiêu Gia Ánh nói muốn ra ngoài nấu nước ấm, kết quả lại đi hồi lâu không về phòng, gấu chạy đến phòng khách, phát hiện cậu dựa vào cạnh bàn ngủ gật. Đỏ và trắng trộn lại mà uống, không nôn là hay lắm rồi, cậu chỉ là ngủ gật, rượu phẩm vẫn rất tốt. "Tiêu Gia Ánh, dậy đi." Không có phản ứng. Gấu hít sâu một hơi, vô cùng nóng nảy. ...... Rất lâu rồi Tiêu Gia Ánh mới được ngủ say như vậy. Trong hoảng hốt, cậu cảm giác có người bế mình lên, cánh tay đặt trên vai, hai chân treo ở không trung. Dựa vào khuôn ngực rộng lớn của ai đó, sau đó lại được nằm trên giường, Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nâng mí mắt, trước mắt lại là một mảnh tối tăm. Đã vậy còn có cảm giác khó thở, phảng phất có ai nằm đè lên người cậu, cậu lại không thể động đậy, khoảng cách giữa mặt và mặt rất gần nên hầu như không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy đối phương hôn mình. Một lần. Hai lần. Đôi môi thiếu niên ướt át, nội tiết tố nam bừng bừng phấn chấn. Đầu tiên là trên trán, sau đó lại rơi xuống mi mắt. "Đừng..." "Ngoan ngoãn một chút! Giải độc cho cậu." Tiếng nói quen thuộc mang theo tức giận, hôn xong lại lấy góc chăn hung hăng xoa xoa chỗ vừa hôn, thiếu chút nữa là lau đi lớp da bên ngoài. Lau xong lại ném chăn ra, đối phương tự sa ngã mà gầm nhẹ: "Tiêu Gia Ánh, tôi ghét cậu."
« Trước Sau »