Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 27: Lúc tỏ lúc mờ
« Trước Sau »
"Còn tưởng mày kiên cường lắm! Không phải tính cả đời không nhận mặt mẹ mày sao?" Tiêu Gia Ánh ngừng việc, im lặng không nói gì. " Nếu không nhận sao còn tiếp điện thoại làm gì?" " Sợ mẹ có việc gấp." Gia Ánh lãnh đạm đáp. Nói như thế nào cũng là mẹ ruột, nếu bị bệnh nằm viện cũng cần phải có chi phí, hoặc là yêu cầu người nhà có mặt, cậu vẫn phải có trách nhiệm. Hồi lâu sau Lưu Huệ vẫn chưa mắng được tiếng nào, rốt cuộc cũng chịu nhận sai: "Sinh ra đúng là của nợ mà...Được rồi, xem như là mẹ sai, mẹ không nên ném đồ vật của con, được chưa?" Nhưng đối với Tiêu Gia Ánh, xin lỗi hay không đều không sao cả. Từ nhỏ đến lớn, nhịn cũng đã nhịn, nên báo đáp cũng đã báo đáp, sau này, mối thân tình như xiềng xích này cậu không mang nổi nữa. " Tháng sau mẹ qua thăm con, thuận tiện mang chút đặc sản ở quê cho con." “Không cần.” "Con không muốn mẹ qua bên đó sao?" Rõ ràng là Lưu Huệ có ý hòa giải nhưng Tiêu Gia Ánh không chấp nhận, cậu bình tĩnh nói: "Con có bệnh tâm lý, nếu gặp mẹ bệnh tình chắc chắn sẽ nặng thêm, để cho con sống một mình ở đây, đến khi nào khỏe lại sẽ trở về thăm mẹ." " Bệnh tâm lý gì?" “Bệnh trầm cảm.” Là một người trưởng thành ít khi thổ lộ nội tâm, Tiêu Gia Ánh ức chế cảm giác khó xử, tiếp tục nói: " Đã bị từ mười mấy năm trước, từ lúc còn rất nhỏ, con đã nói với hai người nhưng hai người lại không quan tâm."
« Trước Sau »